Phải công nhận, quay về Thanh Châu mới khiến hắn có cảm giác có nhà!
Vì nơi này có người hắn yêu, có bạn bè của hắn.
Diệp Huyên và Thác Bạt Ngạt ngồi ở cửa địa điện, hiện giờ đương lúc nửa đêm, một vầng trăng treo giữa trời sao.
Thác Bạt Ngạn đang nằm trong lòng Diệp Huyên.
Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói: “Ta muốn sinh con cho chàng!”
Diệp Huyên thoáng ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười khổ.
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyên: “Lần nào chúng ta cũng không sử dụng biện pháp… Tại sao ta lại không ‘trúng thưởng’ bao giờ nhỉ?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có lẽ là vì huyết mạch của ta, cũng có thể do nguyên nhân khác…”
Thác Bạt Ngạc nhíu mày: “Nguyên nhân khác?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Phức tạp lắm, nàng yên tâm, ta sẽ giải quyết hết!”
Thác Bạt Ngạn gật đầu: “Vâng!”
Diệp Huyên nhìn mỹ nhân Thác Bạt Ngạn đang ôm trong lòng, mỉm cười: “Biết đâu thử thêm vài lần nữa lại có thì sao!”
Thác Bạt Ngạn nghe thấy vậy liền đỏ bừng hai má.
Diệp Huyên cất tiếng cười sang sảng, ôm lấy Thác Bạt Ngạn rồi biến mất.
N “ngày” sau.
Diệp Huyên rời khỏi hoàng cung, quay về vùng đất Hỗn Loạn.
Hiện giờ thư viện Quan Huyên tại vùng đất Hỗn Loạn đã có quy mô đơn giản.
Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623297/chuong-10458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.