Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Mục đích của các vị đều là tu luyện, ta hiểu rõ chuyện này, thế nên sẽ cố gắng dốc hết sức giúp đỡ các vị nâng cao bản thân hơn!”
Đám người trong điện nghe xong đều khó kìm được hào hứng.
Mục đích của bọn họ tất nhiên chính là muốn mạnh hơn nữa!
Nào có ai bằng lòng ở mãi Vô Đạo Cảnh cơ chứ?!
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Hàn tộc có động tĩnh gì?”
Lúc này Thiên Trần đi ra, trầm giọng đáp: “Bọn ta nhận được tin tức Hàn tộc phái một trưởng lão tới vùng đất Hỗn Loạn, nhưng sau đó đối phương rời đi rồi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Nếu đã đi rồi thì tạm thời không cần để ý tới kẻ đó nữa!”
Dứt lời, hắn đứng dậy: “Chuyện của thư viện cảm phiền các vị rồi!”
Thiên Trần vội nói: “Diệp thiếu gia yên tâm, chuyện của thư viện cũng là chuyện của bọn ta, bọn ta sẽ dốc sức đảm đương ổn thỏa!”
Diệp Huyên cười nói: “Được!”
Nửa canh giờ sau, cuộc họp kết thúc.
Trong điện, Diệp Huyên đột nhiên nhíu mày, sau đó nhoáng cái biến mất, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện tại một vùng tinh không nào đó.
Phía trước hắn không xa là một lão già mặc áo đen đang đứng.
Lão già áo đen nhìn Diệp Huyên, không nói câu nào.
Diệp Huyên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623301/chuong-10459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.