Trong một biệt viện ở gần cửa Ba Lạt, Hoàng Ái Quốc cảm thấy cổ họng khát khô, hô:
“ Nước…ta muốn uống nước.”
Rất nhanh, một người hầu hốt hoảng:
“ Thái tử..Thái tử đã tỉnh, để nô tỳ đi lấy nước ngài.”
Không lâu, Hoàng Ái Quốc được người đỡ tựa trên tường, tham lam uống cạn. Uống cạn hai cốc, Hoàng Ái Quốc dần tỉnh táo, mở mắt, và nhìn xung quanh. Đây là một toà thư phòng xa hoa, xung quanh làm bằng gỗ lim, treo các bước thư pháp nguệch ngoạc. Trong lúc thần thần, từ bên ngoài, ba người bước vào, dù có tuổi nhưng khi chất vô cùng tốt, ánh mắt sắc lẹm, Hoàng Ái Quốc run run:
“ Các ngươi là ai? Đây là đâu?”
Người đứng đầu cung kính:
“ Thưa Thái tử, tôi là Bùi Văn Khuê, bên cạnh là Phạm Ngạn và Ngô Đình Nga. Chúng tôi hay tin, đoán được là Trịnh Tùng sẽ không buông tha, nên lập tức đi cứu trợ, dù có chút chậm trễ. Nhưng may mắn trời còn ủng hộ nhà Lê, nên người không sao. Những công thần đã hy sinh, được chúng tôi chôn cất theo nghi lễ trang trọng nhất.”
Hoàng Ái Quốc biết mình an toàn, cùng Hoàng Tài mồ yên mả đẹp, âm thầm thở phào, sau đó cố gắng truy tìm trong trí nhớ đọc được gần đây những cái tên này. Cuối cùng cũng nhận ra Bùi Văn Khuê. Người này cũng là một trực hệ của vua Lê Lợi ( - là cháu của Cung Vương Lê Khắc Xương, người bị vua Lê Thánh Tông lo sợ cướp ngôi, cho cả chi đổi theo họ mẹ của Cung Vương, họ Bùi. Chính vì vậy, triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/227857/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.