Buổi chiều, Hoàng Ái Quốc đang đọc sách thì một người hầu bước tới:
“ Thưa Thái Tử, cơm nước vừa bưng lên, mời người dùng bữa.”
Hoàng Ái Quốc ngẩng đầu, đáp:
“ Để hết ở đó đi. Lát nữa ta ăn. Với dặn toàn bộ ra ngoài canh chừng nghiêm ngặt, đêm nay chỉ cần có ai lại gần, lập tức bắt lại cho ta.”
“ Vâng.” Người hầu đáp.
Đợi không còn ai, Hoàng Ái Quốc chong đèn. Dưới ánh sáng yếu ớt, bàn ăn hiện rõ, một con gà rang, chim câu băm cùng chút rau, cà. Đây nếu đem so thường ngày tốt hơn nhiều. Nhưng Hoàng Ái Quốc lại đậy lại, khịt mũi:
“ Ngươi muốn cho một bữa cơm cuối cùng ư.”
Vừa nói vừa đậy lại, đi ra ngoài nuốt chút bánh khô và uống nước sớm được chuẩn bị. Sở dĩ như thế là do đây là nhà Bùi Văn Khuê, kẻ này có thù tất báo, từng bỏ Lê theo Mạc, rồi bỏ Mạc về Lê vẫn sống tốt, tất không phải kẻ thường, sáng hắn vừa làm, thật lo lắng Bùi Văn Khuê sẽ giở trò. Ban đầu hắn cũng định để đám nô tỳ kia thử, nhưng ngẫm lại hơn đó càng là ngu xẩn hơn. Bởi từng trải qua cuộc sống chà đạp, thì hắn biết mình hiện nay là kẻ buôn nước bọt, dùng thân phận đe doạ, nhưng nguy hiểm thật không chắc. Những người này sở dĩ theo hắn là do có hứa hẹn, nhưng nếu Bùi Văn Khuê đem tính mạng gia đình đe doạ thì bọn chúng lựa chọn ai. Việc này hỏi đầu gối cũng hay. Nên tốt nhất là thời khắc then chốt, không tin bố con thằng nào, trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/1047343/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.