Edit: August97
Hoàng Thiên Ngạo trách cứ một tiếng, trên mặt vẫn là nụ cười, nhìn Vãn Thanh và Tư Mã Lưu Vân không có chút nào không vui.
"Công tử và cô nương đã có việc, Hoàng mỗ liền không quấy rầy, nếu hữu duyên lần sau sẽ gặp lại."
Ưu nhã đứng dậy khép lại quạt xếp, phất phất tay, dứt khoát rời đi. Vãn Thanh cũng không ngăn trở, chỉ có thể nhìn hai người biến mất trước tầm mắt mình.
"Buông tay."
Thấy tay Tư Mã Lưu Vân vẫn đang đặt trên thân thể mình, Vãn Thanh có phần nổi nóng.
"Đi ăn cơm đi."
Cũng không buông tay mình ra, Tư Mã Lưu Vân lưu chuyển bàn tay, xúc cảm mềm mại kia khiến hắn không muốn buông nàng ra.
"Chính ngươi đi ăn đi."
Hất tay của hắn ra, Vãn Thanh xoay người không nhìn hắn nữa, hướng phương hướng hai người kia vừa đi đi mất.
Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, vẫn nhấc chân đi theo.
Đường hai người kia rời đi thông đến trước một phủ đệ, mơ hồ cảm thấy quen mắt, Vãn Thanh nhấc chân đi tới.
Bảng hiệu “Thượng Thư Phủ” thật to treo trên đỉnh đầu, trong lòng Vãn Thanh ảo não, về đến nhà mình cũng không nhận ra, hai gia đinh giữ cửa biết Vãn Thanh, vội chạy tới kêu tiểu thư.
Tư Mã Lưu Vân đi theo sau lưng Vãn Thanh, thấy sắc mặt nàng không tốt vẫn không lên tiếng.
"Ngươi phải đi vương phủ sao?"
Quay đầu, sắc mặt Vãn Thanh thoáng chuyển biến tốt một chút, Tư Mã cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ."
"Vừa hay, ngươi nói với hắn một tiếng giúp ta, ta ở nhà mẹ đẻ vài ngày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ac-phi/207230/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.