Edit: August97 "Chúng ta đã lâu không gặp, chẳng lẽ không nên trò chuyện một chút sao?" Vãn Thanh cười cười ngồi đối diện Phong Nhược Nhan, từ trong mắt Phong Nhược Nhan không nhìn thấy sự mệ luyến với Mộc Vân, chẳng lẽ ở cổ đại thật sự có quan hệ nam nữ thuần khiết? Vãn Thanh lắc đầu, một nha hoàn từ ngoài cửa chạy vào, vì vộ vàng mà khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng. "Tiểu thư! Vương Gia… Vương Gia đến rồi!" Vãn Thanh đã sớm đoán được Phong Huyền Dịch sẽ tới tìm nàng, nhưng không ngờ hắn lại tới nhanh như vậy, may mắn nàng đã sớm có chuẩn bị, cộng thêm có Phong Nhược Nhan ở đây, hắn cũng không dám làm gì. Phía cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ chốc lát sau Phong Huyền Dịch mang khuôn mặt cực kỳ tức giận mặt xuất hiện trước mắt mấy người. Thấy Phong Nhược Nhan ở đây, hắn rõ ràng có phần kinh ngạc, nhưng lửa giận trên mặt vẫn chưa từng biến mất, nhìn Phong Huyền Dịch nhanh chóng bước đến, Vãn Thanh đứng dậy phúc thân (chào, cúi chào). "Vương Gia tới là muốn bồi nô tì sao?" Giả mù mưa sa cùng thụ sủng nhược kinh(*) cọ đến trên người Phong Huyền Dịch, khiến chân mày hắn nhíu chặt đến nỗi có thể ép chết một con ruồi. (*) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu quý mà sợ hãi. "Sao tỷ tỷ người lại ở đây?” Không nên nổi giận, Phong Huyền Dịch khắc chế mình không được hét lên. "Ta nghe nói Thanh Nhi về phủ, tới xem nàng một chút, xem ra mẫu hậu đem Thanh nhi gả cho đệ là một quyết định chính xác, xem các đệ ân ái như thế, lão nhân gia bà cũng yên tâm." Phong Nhược Nhan cố ý giả vờ không nhìn thấy sự tức giận của Phong Huyền Dịch, giọng nhẹ nhàng. Không nhìn sự tức giận của Phong Huyền Dịch, Phong Nhược Nhan nói chuyện phiếm ở phủ hết một ngày, Phong Huyền Dịch mấy lần ra ám hiệu nàng cũng làm như không thấy, gần tối mới bị Mộc Vân Hạc gọi ra ngoài. Phong Nhược Nhan vừa rời đi, khuôn mặt Phong Huyền Dịch liền nứt toác, nhưng rõ ràng không tức giận như lúc vừa đến, qua một ngày, cơn giận của hắn cũng bị mài đi không ít. "Vương Gia, nếu là đến vì chuyện tiền bạc, vậy bây giờ người có thể đi về." Chân mày Phong Huyền Dịch nhíu sâu hơn. "Ngươi có tin Bổn vương giết chết ngươi hay không!" "Giết ta? Một nam nhân cao lớn lại uy hiếp một nữ nhân nhỏ yếu, Vương Gia ngươi cũng tự nhận mình là một nam nhân?" Vãn Thanh cười giễu cợt, ở trong mắt Phong Huyền Dịch lại càng thêm đáng ghét. "Bổn vương khinh thường động thủ với ngươi, thức thời thì nhanh đồng ý chuyện Tử Cơ, nếu không, đừng trách Bổn vương không khách khí!" Phong Huyền Dịch vung tay cầm chén nhỏ ném mạnh vào dưới chân Vãn Thanh. Mảnh vụn tứ tán, nói Vãn Thanh không sợ là không thể, nhưng trên mặt vẫn là gắng phô trương thanh thế. "Không khách khí? Vương Gia ngươi sẽ không khách khí với ta như thế nào?!" Trong lúc hốt hoảng sờ tới một túi thơm trong ngực, ánh mắt Vãn Thanh sáng lên, đây chẳng phải là túi thơm Phong Nhược Nhan đưa cho nàng trước khi vào vương phủ sao? "Thanh Nhi!" Phong Huyền Dịch đang muốn động thủ, lại bị người khác giữ chặt, vẻ mặt Mộc Vân Hạc nghi hoặc nhìn hai người trước mặt, Vãn Thanh cười như gió xuân, Phong Huyền Dịch tức giận đùng đùng, tay nắm thành nắm đấm nổi gân xanh. "Cha bảo ta gọi hai người tới ăn cơm, tại sao lâu như vậy còn chưa đi, Vương Gia, ngươi làm sao vậy?" Vãn Thanh tiến lên ngăn trở Phong Huyền Dịch, lặng lẽ vẩy phấn hương từ trong tay đến trước mặt Phong Huyền Dịch. "Đại ca, huynh đi trước, chúng ta sẽ tới ngay." Mơ hồ cảm thấy thân thể Phong Huyền Dịch có phần choáng váng, thấy hắn đứng không vững nhanh chóng đẩy mình ra, Mộc Vân Hạc nghi hoặc nhìn động tác của hai người trước mắt, vẫn nhấc chân đi tới. "Vương Gia sao vậy?" Thân thể Phong Huyền Dịch xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống trên ghế, gương mặt tức giận biến thành vô lực, Vãn Thanh đứng ở bên người hắn, cười hài lòng. "Vương Gia có chút không thoải mái, muội dìu hắn về nghỉ trước. Đại ca huynh đi qua trước, lát nữa muội mới qua. " Mộc Vân Hạc từng học qua y thuật, vốn muốn xem tình trạng của Phong Huyền Dịch một chút, nhưng nhìn vẻ mặt này của Vãn Thanh, lại bảo hắn nhanh chóng rời đi, không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, hắn không muốn làm trễ nãi nàng, suy nghĩ một chút, Mộc Vân Hạc vẫn rời đi. Phong Huyền Dịch nằm trên ghế, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tức giận, nhưng lại vô lực đối phó với nàng. Vãn Thanh ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt mang nụ cười tà ác. "Vương Gia, ngươi có nhớ lần trước ngươi đưa ta lên giường với kẻ phong lưu hay không?" Trên mặt Phong Huyền Dịch hiện lên mấy phần xấu hổ, trong lòng cả kinh. "Ngươi hãy yên tâm đi, ta cũng không hạ lưu như ngươi." Biết hắn đang nghĩ điều gì, Vãn Thanh bĩu môi khinh thường. Trên mặt Phong Huyền Dịch hiện lên mấy phần hoài nghi, sử dụng nội lực ép buộc mình đứng lên. "Chớ phí sức, công chúa nói với ta, chỉ cần ngươi ngửi thấy mùi hương của loài hoa này, không ngủ một đêm thì không thể nào tốt lên, ngươi ngoan ngoãn ngủ ở đây đi, ta sẽ nói cho phụ mẫu biết chúng ta cực kỳ ân ái." Vãn Thanh đứng dậy nâng hắn lên, mặc dù hắn rất đáng ghét, nhưng vẫn nở nụ cười ném hắn đến trên giường, mặc dù động tác có phần thô bạo, nhưng thân thể cao lớn vẫn được đỡ nằm trên giường. Nhìn đôi mắt khép hờ kia đang trừng mắt nhìn về phía nàng, Vãn Thanh cười càng thêm cuồng vọng, đưa tay dùng sức bấm ở dưới chân nam nhân kia một cái, nhìn cặp mắt khép hờ kia đột nhiên phóng đại, trong lòng càng thêm vài phần khoái cảm trả thù. "Thanh Nhi, có tốt không?" Mộc Vân Hạc ra khỏi cửa viện có phần bận tâm nên vẫn không rời đi, cho đến khi thấy Phong Huyền Dịch được Vãn Thanh kéo vào hồi lâu chưa ra, mới không chịu được mà lên tiếng gọi nàng. Vãn Thanh đáp một tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài, lưu lại một mình Phong Huyền Dịch nằm trên giường giương mắt nhìn, tròng mắt tràn đầy lửa giận giống như muốn ăn thịt người, trong đêm đen có phần dọa người. Tiểu hồ ly màu lửa đỏ không biết từ lúc nào đã chạy ra, đi theo sau lưng Vãn Thanh, Vãn Thanh đưa tay nâng nó tới trên vai của mình, Mộc Vân Hạc cười nhìn hai người – hồ trước mắt, có phần kỳ quái lên tiếng. "Vương Gia đâu?" "Thân thể hắn không thoải mái, muội để hắn nghỉ ngơi trong phòng, lát nữa sai người hầu đem cơm tới là được." Tuy Mộc Vân Hạc có phần nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều, cười cười rời đi cùng Vãn Thanh, nhìn bóng dáng hài hòa của một người một hồ bên cạnh, nụ cười trong mắt càng đậm. "Đại ca, huynh quen biết Nhược Nhan công chúa bao lâu rồi?" Giống như vô ý, Vãn Thanh vừa trêu đùa với hồ ly vừa hỏi. "Mười tám năm rồi." "Lâu như vậy ư?" "Từ lúc huynh còn rất nhỏ nương đã thường xuyên đưa huynh ra vào hoàng cung, cả ngày phụ thân đều vội vàng chuyện triều chính không đếm xỉa tới huynh, nương liền dẫn huynh vào cung, lúc mới gặp gỡ công chúa nàng còn là một tiểu oa nhi đấy." "Bây giờ công chúa cũng đã mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi lập gia đình rồi." Giọng nói không nặng không nhẹ như cũ, khuôn mặt Vãn Thanh cũng không bởi vì hàm nghĩa mịt mờ mà có phần biến hóa. "Đúng vậy, chỉ là ánh mắt công chúa quá cao thôi." Mộc Vân Hạc cười cười, hắn cũng là người thông minh, sao lại không biết ý tứ Vãn Thanh. "Huynh cũng hi vọng công chúa có thể sớm tìm được lang quân như ý."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]