Edit: August97
Trong đôi mắt đen nhánh kia tràn đầy quan tâm, còn cố ý đưa tay kéo người Vãn Thanh qua nhìn xem.
Trong lòng có phần khinh bỉ lòng dạ hẹp hòi của mình, thanh âm Vãn Thanh đầy buồn bực.
"Không có việc gì."
"Ta đưa nàng trở về."
Thấy khuôn mặt Vãn Thanh hiện vẻ khác thường, Tư Mã Lưu Vân mới thở dài một hơi, tay vẫn nắm lấy cổ tay Vãn Thanh.
"Không cần."
Xấu hổ khi ở cùng một chỗ với hắn, dù sao nàng không thể coi như chưa xảy ra chuyện ngày đó.
"Nếu như trên đường lại gặp phải bọn người đó thì nàng làm sao thoát thân, đừng từ chối nữa, ta với nàng cùng nhau trở về, thuận tiện đi thăm vương gia một chút.”
Cũng không biết là hắn có để ý Vãn Thanh hay không, Tư Mã Lưu Vân không có ý tứ một mình rời đi.
Không lay chuyển được hắn, chỉ có thể cùng hắn trở về.
Mới ra ngoài không bao lâu, Vãn Thanh nhìn sắc trời một chút, nhíu nhíu mày.
"Khó có được một lần ra ngoài, lại có một Hộ Hoa Sứ Giả, không thể không đi dạo một lát được."
Rốt cuộc không xấu hổ nở nụ cười, Vãn Thanh nhìn về phía Tư Mã Lưu Vân, khuôn mặt đầy mong đợi.
"Nàng đã mở miệng tất nhiên ta sẽ không cự tuyệt, muốn đi đâu ta đều đi theo."
Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn Tư Mã Lưu Vân, cảm thấy không còn chán ghét như trước, cùng hắn dạo trên đường phố. Đi hồi lâu chân cũng hơi đau, Vãn Thanh nhìn xung quanh, bên bờ sông có một đình nghỉ chân.
"Có nghỉ một chút không?"
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ac-phi/207229/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.