Ánh trăng càng thêm xám xịt, những tiếng rên rỉ u ám quanh những ngôi mộ quỷ dị lúc ẩn lúc hiện, chướng khí tràn ngập, thỉnh thoảng sẽ có những điểm lửa nhỏ bay tà tà xung quanh, cho dù là An Ninh có kinh nghiệm sa trường cũng bị tử khí nồng nặc nơi này làm cho khó chịu.
Đột nhiên, thân ảnh trước mộ hoang chuyển động, An Ninh bình tĩnh nhìn lại, Nhậm An Lạc không chút để ý bước qua đống đất cỏ dại mọc thành cụm, chậm rãi đi vào bên trong.
Trong ngôi mộ hoang vắng lặng, nơi nhìn được chỉ có tĩnh mịch. Nhậm An Lạc không chớp mắt nhìn chằm chằm từng cọc gỗ mục nát trống rỗng trên các ngôi mộ, bàn tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt, môi mím thành độ cong lạnh lẽo.
Đám cỏ dại mọc lan tràn trên mặt đất cắt qua làn váy, trên chân dính đầy đất vàng dơ bẩn, Nhậm An Lạc lặng lẽ sải bước tiến vào bên trong, một bước cũng không dừng lại.
"Tiểu thư, đến rồi."
Thanh âm của Uyển Cầm hết sức rõ ràng trong đêm khuya yên tĩnh, An Ninh đứng cách khá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy các nàng dừng ở một chỗ thấp bé, nơi đó có một ngôi mộ, tựa như bị cẩn thận cách ly.
Theo như An Ninh biết được, nếu bị chôn ở vô danh trủng mà có loại đãi ngộ này, lúc còn sống nhất định được nhiều người biết đến, tóm lại sẽ không phải là hạng vô danh.
Gió lạnh thổi qua, tăng lên thêm mấy phần thê lương.
Nhậm An Lạc nhìn chiếc cọc gỗ nho nhỏ trên ngôi mộ hoang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095453/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.