Cơn gió mùa thu ập đến, những cánh hoa héo rũ trên cây bị thổi tan, rơi xuống trên người hai người.
Hàn Diệp nhìn Nhậm An Lạc, ánh mắt sáng rực, đáy mắt không chút che giấu sự thất vọng.
"An Lạc, lúc ở Thương Sơn ta đã nói qua, nguyện nắm tay ngươi sát cánh trên triều đình, không màng danh lợi, ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi lẽ nào ngay cả một câu thật lòng cũng không thể nói?"
Nhậm An Lạc giương mắt thờ ơ, nhìn qua khuôn mặt tuấn mỹ của y: "Điện hạ, chẳng qua chỉ là một vài quyền cước công phu thôi, cho dù cái ta học được chính là công pháp bất truyền của Vĩnh Ninh tự thì đã làm sao?" Nàng rũ mắt, ánh mắt lạnh băng sắc bén: "Lẽ nào chỉ bởi vì công phu của ta quá mức quỷ dị, Nhậm An Lạc liền không phải Nhậm An Lạc, nghĩa cử ở Mộc Thiên phủ, lời hứa Thương Sơn liền là giả ư?"
Hàn Diệp nhíu mày, y biết ẩn ý sâu xa trong lời nói của Nhậm An Lạc, trong lòng mỗi người đều có những chuyện giấu kín không muốn nói ra, y đã sớm trở thành Thái tử, cần gì phải gây hấn bức người.
Không chờ Hàn Diệp mở miệng, Nhậm An Lạc đã ngẩng đầu, từ từ nói: "Điện hạ muốn biết cũng không có gì bất tiện, lúc nhỏ ta bị cảm mạo, chỉ còn một hơi thoi thóp, trưởng bối trong nhà mang ta đến Vĩnh Ninh tự khổ sở cầu xin mấy ngày, mới thỉnh được Tịnh Huyền đại sư xuất quan, dùng Bàn Nhược tâm pháp giúp ta giữ mạng, chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095452/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.