Viễn phương chỉ có một biển hoa dại ngưng tụ giữa tử vong
Vầng trăng sáng như gương treo cao trên thảo nguyên chiếu rọi nghìn năm tuế nguyệt
Tiếng đàn nức nở nước mắt của ta đã hoàn toàn không có
Một mình giục ngựa qua thảo nguyên
—— Hải Tử
Điện thoại trên án kỷ ngoài phòng khách đổ chuông thật lâu, sau đó là một tiếng ‘tít’ dài chuyển đến hộp thư thoại.
Mặt trời đã lên thật cao, ánh nắng xiên xiên chiếu qua cửa sổ thủy tinh vào phòng.
Hứa Bình hơi giật giật lông mi dưới ánh mặt trời, trước khi mở mắt anh hơi nhíu mày, vươn tay ngăn lại ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình.
Em trai nằm nghiêng bên cạnh dang ngủ say, cả người trần trụi chỉ kéo tấm chăn đắp ngang eo che lại bộ vị mấu chốt, cả cánh tay còn khoát lên người anh hai.
Hứa Bình nhẹ nhàng tránh khỏi tay em trai, lảo đảo ngồi dậy.
Trên người không nơi nào không đau đớn, ngay cả khung xương giống như cũng đã tan ra, vừa cử động liền vang lên thanh âm ken két.
Hứa Bình ngồi trên giường ngây ngẩn một hồi, mãi đến khi ánh mặt trời chiếu đến làn da nóng rát.
Anh chôn mặt sâu vào lòng bàn tay.
Nửa đoạn ký ức về sau của tối qua giống như bị nhiệt độ hun nóng đến vặn vẹo, đầu tiên là anh bị em trai làm cho bắn ra, cả người lơ lửng phiêu diêu như vừa hít ma túy, tất cả phiền não, thống khổ và sự sợ hãi trước thời gian cùng vận mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124635/quyen-3-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.