Ta mang đến nơi thảo nguyên xa xôi này
Một khối gỗ dày một sợi đuôi ngựa
Tiếng đàn nức nở, nước mắt của ta đã hoàn toàn không có
—— Hải Tử
Thật lâu thật lâu, Hứa Bình vẫn không thể cử động.
Cơn đau sắc nhọn như lưỡi giáo đâm xuyên qua cơ thể anh, khiến anh cảm thấy mình giống như đã bị xé rách.
Anh cái gì cũng không làm được, chỉ phải cắn răng chịu đựng.
Ngay cả hô hấp cũng khiến anh cảm thấy đau đớn.
Hứa Chính đẩy bàn tay đang che trên mắt ra, giật mình phát hiện thứ kia của bản thân đang chôn sâu trong cơ thể anh hai.
Vừa ấm áp lại chặt chẽ.
Cơn đau khiến cho thân thể run lên từng hồi như điện giật không ngừng nhói lên bên trong Hứa Bình, anh vì vậy không tự chủ được căng thẳng thân dưới, mà cửa huyệt cũng theo đó mấp máy không ngừng tựa như đang hít thở.
Sự sung sướng mà thân thể anh hai mang tới như thủy triều trào dâng cuộn lấy Hứa Chính, cậu chưa bao giờ biết mình có thể làm chuyện như vậy với anh hai. Suốt một hồi lâu, ngoại trừ si ngốc nhìn người đang cưỡi trên hông mình, cậu cái gì cũng không làm.
Hứa Bình thống khổ nhíu mày, ngay cả vật kia của anh cũng đã vì vậy mà mềm xuống.
Em trai muốn thử ngồi dậy.
Hứa Bình đau đến ngẩng đầu lên rên một tiếng, anh đè ngực em trai lại: “Đừng cử động.”
Hứa Chính hơi nhấc nửa người trên, động tác dừng lại, cậu có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124634/quyen-3-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.