Mục kích chúng thần tử vong trên mảnh thảo nguyên ngập tràn hoa dại
Gió ở phương xa còn xa hơn cả viễn phương
Tiếng đàn nức nở nước mắt của ta đã hoàn toàn không có
—— Hải Tử[1]
Mãi đến nửa đêm Hứa Bình mới về đến nhà.
Anh rút chìa khóa ra lại say đến làm sao cũng không thể tra chính xác vào ổ khóa.
Chìa khóa leng keng rơi xuống đất, anh híp mắt sờ soạng hồi lâu trên hành lang cũng không chạm tới, liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống, khóc như một đứa bé.
Em trai mở cửa cho anh, phía sau lưng cậu lộ ra ánh đèn màu cam ấm áp.
Cậu đứng ở cửa hồi lâu, nhìn anh trai chán chường uể oải, cả người bẩn thỉu ngồi trên sàn nhà.
Hứa Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt rơi lệ ướt át.
Anh mỉm cười với em trai, nói: “Anh làm rơi chìa khóa rồi.”
Anh dùng bàn tay lau nước mắt trên má, nỗ lực đỡ tường đứng dậy, thế nhưng chân của anh lại mềm đến không nghe lời, Hứa Bình thoáng cái lại ngã ngồi xuống đất.
Hứa Chính cúi người xuống nhặt chìa khóa của anh trai bị đẩy vào kẹt cửa, sau đó lại dùng sức ôm đối phương từ dưới đất lên.
Hứa Bình thoáng cái giật mình, thế nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại, anh vươn tay ôm cổ em trai, tựa đầu vào vai cậu.
Vai Hứa Chính rất rộng, bắp thịt cánh tay rắn chắc.
Cậu quay người nhìn phòng khách một vòng, quyết định đặt anh trai lên ghế salon da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124633/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.