Ta chưa từng gặp mặt người, cũng chưa từng nghe được thanh âm của người. Ta chỉ nghe được tiếng chân nhẹ nhàng mà người để lại khi bước qua trước cửa phòng tôi.
Một ngày dài đằng đẳng đều chỉ là vì trải chiếu cho người trên mặt đất, thế nhưng ngọn đèn dầu còn chưa sáng, ta không thể mời người vào. Mỗi ngày ta đều sinh hoạt trong hy vọng được gặp ngài, thế nhưng thời điểm trùng phòng còn chưa tới.
—— Gitanjali (Thơ Dâng) -Tagore
“Ầm ầm”.
Tia sét màu bạc xẹt qua bầu trời, qua bốn năm giây sau tiếng sấm mới chậm trễ vang lên.
Hứa Bình lạnh đến cả người run rẩy, chỉ là đứng trước cửa tìm chìa khóa một chút, dưới chân đã nhỏ nước thành bãi.
Trong phòng rất tối, không có mở đèn, TV lại sáng, đang phát bộ phim điện ảnh trắng đen《Cầu Waterloo》.
“Thế nhưng anh căn bản không hiểu em!” Người phụ nữ bất an nói.
“Anh tìm cả đời mới tìm được em!” Người đàn ông nhìn người phụ nữ không chớp mắt.
“Tiểu Chính?”
Không ai trả lời.
Hứa Bình vươn tay lên chạm công tắc trên tường, nhấn vài lần đèn phòng khách cũng không sáng.
Vừa định thu tay về lại bị người nắm lấy, Hứa Bình sợ đến cơ hồ thét chói tai.
“Tiểu Chính?!”
Bàn tay rất lớn, cũng khô ráo, còn thật ấm áp.
Hứa Bình chậm rãi nhận ra hình dáng của em trai trong bóng tối, trái tim chậm rãi bình tĩnh.
“Anh gọi sao em không trả lời?”
Hứa Chính suy nghĩ một chút nói: “Bóng đèn hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124619/quyen-2-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.