Không, tôi đã không còn là một đứa trẻ, tôi đã trưởng thành, đã trui rèn qua biết bao gian khổ. Thế nhưng hiện tại, vì sao tôi lại khát vọng có thể sà vào vòng tay của mẹ hoặc bất kỳ người thân nào đó, thậm chí kém hơn một chút, chỉ cần là vòng tay của một người quen thuộc là được. Xin hãy đến bên cạnh tôi, tại thời khắc cô đơn tột độ này, xin hãy nắm chặt tay tôi truyền cho tôi thân tình và động lực, khiến tôi vượt qua đoạn thời gian khó khăn này.
—— Đêm qua tôi mơ thấy hòa bình (Nhật ký Đặng Thùy Trâm)[1]
Bàn tay Hứa Bình không ngừng run rẩy.
Nút áo sơmi chỉ còn lại hai hạt trên cùng, loại nút áo màu trắng đục nho nhỏ này làm sao cũng không cài vào được
Cửa phòng ngủ mở ra rồi khép lại, Hoàng Phàm vừa tròng áo thun vừa tiến vào.
“Không sao đâu, là bạn cùng phòng của tôi trở về, cậu ta cũng đã về phòng mình rồi. Lúc nãy em vùi đầu vào salon, cậu ta hẳn là không thấy được mặt em.”
Hứa Bình giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ run rẩy cài nút áo.
Hoàng Phàm châm điếu thuốc rít hai hơi, mở tủ quần áo của mình ném cho Hứa Bình cái áo khoác, nói: “Bộ đồ kia của em đã không mặc được nữa, mặc của tôi đi.”
Áo khoác trắng rơi lên gối Hứa Bình, rất nhanh lại trượt xuống.
Hứa Bình giống như cái gì
Hoàng Phàm nhìn Hứa Bình một hồi, dập điếu thuốc trên tay, đến gần nói: “Tôi giúp em.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124618/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.