Mỗi vĩ nhân đều có quá khứ không thể cho người khác biết, mỗi tội nhân đều từng có lúc hoàn mỹ thuần khiết.
—— Oscar Wilde
Nghe được những lời này Hứa Bình lập tức ngẩn người, sau đó thân thể bắt đầu không ngừng được run lên nhè nhẹ.
Cái loại cảm giác hô hấp nặng nề khó khăn kia dường như lại trở về.
Đầu choáng váng cùng cực, vừa rồi bia uống được quá nhanh, đại khái là bị cồn xông đầu đi.
Cậu đặt tay lên quyển đề cương, nhẹ nhàng nói: “Thật ngại quá, thời gian không sớm nữa, em phải về trước.”
Cậu muốn đứng dậy rời đi, bàn tay lại bị ững vàng đè lại.
“Cậu sợ cái gì?”
“Em không có.”
“Đang sợ anh sao?”
“Em không sợ ai cả.”
Hoàng Phàm cười cười: “Cậu không phải sớm đã đoán được sao? Hồi cấp 3 anh quen biết nhiều người như vậy, chỉ có cậu đến hiện tại vẫn khách sáo gọi anh là chủ tịch Hoàng.”
“… Không phải như anh nghĩ.”
Hoàng Phàm nhìn cậu: “Hứa Bình, em cũng giống tôi thôi.”
Hứa Bình trầm mặc một lát, nói: “Xin lỗi, tôi thật sự phải đi.”
Cậu đề cương cũng không cần cầm, vội vội vàng vàng đứng lên, lại bị Hoàng Phàm mạnh mẽ kéo lại ngã ngồi trên salon. Hoàng Phàm cố định hai tay cậu lên đỉnh đầu, cả người đè ép xuống.
Hứa Bình vừa sợ vừa giận, giận đến cả người run rẩy.
“Buông ra!”
“Em nói cho tôi biết, là ai đánh em?”
“Không ai đánh tôi cả.”
Hoàng Phàm quan sát nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124617/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.