Rồi họ lên cao hơn và dường như bay về phương Đông, và rồi trời tối sầm và họ ở giữa một trận bão, mưa lớn đến nỗi như thể họ đang xuyên qua một thác nước, và rồi họ bay khỏi đấy và Compton quay đầu và nhoẻn cười và lấy tay chỉ và kia kìa, trước mặt, tất cả những gì chàng có thể thấy, bát ngát bao la như cả thế giới, huy hoàng, vời vợi, và dưới ánh nắng, trắng lốp đến độ không thể nào tin được, chóp vuông của núi Kilimanjaro. Và rồi chàng biết đó là nơi chàng sẽ đến.
—— Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro (Ernest Hemingway)
“Hoan nghênh lần sau trở lại.”
Cánh cửa lắp thủy tinh đóng lại phía sau, cái bụng đã no nê hơi tròn lên, cả người phảng phất cũng bị một cổ hơi ấm sưởi cho lười nhác.
“Về nhà thôi?” Hứa Bình quay đầu hỏi em trai.
“Dạ.”
Ánh trăng đêm nay đặc biệt đẹp, hương hoa nhài tan ra trong không khí, trên đường giống như được phủ một lớp tuyết thật mỏng. Lại vượt qua một tuần khổ cực, tuy rằng tuần tiếp theo cũng không dễ dàng gì, thế nhưng một chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vẫn khiến cho Hứa Bình cảm thấy vui sướng.
Cậu mở khóa xe đạp, hỏi em trai: “Muốn anh hai chở hay cùng tản bộ về nhà?”
Hứa Chính cúi đầu thật lâu cũng không chọn được.
Hứa Bình ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: “Chúng ta đã lâu không cùng tản bộ rồi, hôm nay ăn no như vậy liền đi bộ một chút cho tiêu cơm thôi.”
Hứa Chính lặng lẽ tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124613/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.