Nơi cách bạn gần nhất sẽ có quãng đường xa nhất. Những âm điệu đơn giản nhất cần sự luyện tập gian khổ nhất.
—— Thơ Dâng (Tagore,1910)
Hứa Bình một tay dẫn xe, một tay dẫn theo em trai chậm rãi đi trên con đường không có đèn điện.
Tia nắng chiều cuối cùng đã bị bóng đêm nuốt chửng, chấm sáng nho nhỏ cuối trời đêm lóe ra quang mang yếu ớt.
“Hôm nay ở trường đã làm gì?” Hứa Bình nhẹ nhàng hỏi.
“Đọc sách.”
“Đọc sách gì?”
Hứa Chính suy nghĩ một chút: “Nàng tiên cá.”
“Vậy sao, vậy khi về em kể cho anh hai nghe được không.”
“Dạ.”
Tuần cuối cùng của tháng năm, mùa xuân đã sắp đến tận cùng. Hoa hải đường đầu cạnh nở rộ cực hạn sau đó lẳng lặng úa tàn, trong gió đêm hòa cùng bùn đất trầm mặc. Những đóa hoa nở trong mùa hè xao động ở mỗi góc phố đầu tường, trúc đào trổ những cái nụ nhỏ yêu kiều, lá cây hẹp dài phảng phất đóng lại một tầng dầu trơn xanh biếc, chuẩn bị nghênh đón ánh mặt trời nồng nhiệt vào thời gian này hằng năm.
Hứa Bình dừng lại trước một quán mỳ, lại nhìn bảng giá treo trên tường một chút.
“Hôm nay không mua thức ăn, chúng ta ăn mỳ ở đây có được không?” Hứa Bình hơi mệt mỏi hỏi em trai.
Cửa tiệm không lớn, chỗ ngồi lại rất sạch sẽ.
Ông chủ ân cần đãi khách, thấy có người ngồi xuống lập tức mang trà và đồ ăn nhẹ ra, một đĩa đậu phộng một đĩa dưa chuột muối cay.
“Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124612/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.