Ta đã lang bạt rất lâu, con đường cũng rất dài.
—— Thơ Dâng (Tagore,1910)
“Ta là một con sói đến từ phương bắc, rảo bước giữa nơi hoang dã vô biên, cơn gió bắc rít gào thổi đến, cát vàng mênh mông lướt qua ta…”
Hứa Bình bị tiếng hát đánh thức, ngẩng đầu dậy khỏi bàn học.
Gần đó có mấy nam sinh đang ngồi chụm lại với nhau, nghe Tề Tần hát《Sói》từ máy thu băng nhỏ không biết của ai mang đến (Đề cử cá nhân phiên phản Tề Tần hát cùng Hàn Hồng, cứ search youtube sẽ thấy).
Hiện tại đang là giờ ra chơi, trên bàn của mỗi người đều chất đầy sách tham khảo và đề cương, từ trên bục giảng nhìn xuống chẳng khác gì pháo đài được dựng bằng giấy. Việc học năm cuối cấp rất vất vả, không ít người cũng đang nắm chặt thời gian nằm rạp xuống ngủ bù.
“Hứa Bình, giáo viên chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng.”
Hứa Bình đáp ứng một tiếng, xoa xoa gò má cứ ngắc đứng dậy.
Đẩy cửa phòng chủ nhiệm, cô Lý đang ngồi trên bàn chấm bài thi thử ngày hôm qua.
“Cô Lý, cô tìm em?”
Lý Tú Vân đỡ nhẹ kính lão trên sống mũi, cây viết trên tay không ngừng giây nào, nói: “Đúng, tôi tìm em.”
Cô lật lật bài thi, đếm những dấu hiệu vừa nãy đã để lại, cuối cùng viết một số 76 đỏ rực ở ô chấm điểm, còn đặc biệt gạch hai đường gạch bên dưới.
Cô đặt viết xuống, tìm bài thi của Hứa Bình từ xấp bài đã chấm xong bên cạnh, nặng nề vỗ xuống bàn rồi dùng tay chỉ chỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124611/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.