Lão không còn mơ về bão, không còn mơ về đàn bà, về những sự kiện trọng đại, những con cá lớn, những trận đánh, những cuộc đấu sức hay vợ lão. Bây giờ lão chỉ mơ về các vùng đất, về những con sư tử trên bờ biển. Chúng nô đùa như những chú mèo con trong hoàng hôn; lão yêu chúng như yêu thằng bé. Lão không bao giờ mơ về thằng bé.
—— Ông già và biển cả
Hứa Bình biết rõ mình đang nằm mơ.
Cậu nhìn thấy mảnh thủy tinh dưới chân, gốc hoa hồng khô trong bồn hoa và mặt trời gần lặn xuống núi đỏ rực.
Cậu bước lên theo thang lầu ximăng, nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa cũ nát sơn xanh biếc.
Cậu thấy bản thân mười hai tuổi của mình bị hai thằng nhóc khác đè xuống, cục gạch trong tay Lô Gia ‘bốp’ một tiếng đập vào gáy cậu.
“Đánh chết càng sạch sẽ! Ngu si là bệnh di truyền! Sau này nếu như Hứa Bình kết hôn sinh con, con của nó cũng sẽ giống như thằng em này, rặt một nòi ngu ngốc!”
“Nói bậy! Ngươi nói bậy!” Cậu nghe bản thân nhỏ tuổi lớn tiếng gào thét.
“Ai nói bậy chứ?! Mẹ mày là một bà ngu, sinh ra Hứa Chính cũng là thằng ngu! Lớn lên đẹp trai có ích lợi gì?! Hừ! Trong đầu đều là phân!”
Cậu muốn nhào tới cho Lô Gia một đấm, hình ảnh lại mạnh mẽ xoay chuyển, tòa nhà cũ nát bỏ hoan biến thành phòng khách được dọn dẹp chỉnh tề.
“Trương Cẩn Dân! Anh nói cái gì?! Anh lặp lại lần nữa đi! Anh đừng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124607/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.