Lão ngủ ngay và mơ về châu Phi, khi lão hãy còn là một chú nhóc, với những bờ biển cát vàng, cát trắng trải dài, trắng đến nỗi làm mắt đau nhức, những mũi đất cao nhô ra biển, những ngọn núi xám đồ sộ. Bây giờ hằng đêm lão về lại bờ biển ấy và trong mơ lão nghe tiếng sóng gầm, lão thấy đoàn thuyền của người bản địa đang trườn qua những con sóng.
—— Ông già và biển cả
Lúc Hứa Bình dùng khăn lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, em trai đã nằm lên giường đưa lưng về phía này.
Giường của hai người bắt đầu từ năm Hứa Chính mất tính đã được ghép lại với nhau, cho dù trời nóng hay lạnh cũng chưa từng rời ra.
Trong phòng có chút oi bức, Hứa Bình cởi hai nút áo ngủ ra.
“Tiểu Chính?” Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Hứa Chính nằm nghiêng xoay mặt vào tường không trả lời.
Hứa Bình ngồi xuống mép giường, một tay nhẹ đặt lên vai em trai.
Bắp thịt Hứa Chính cứng lên một chút, nhanh chóng hất tay anh trai xuống.
Hứa Bình cười cười: “Còn tức giận sao?”
Hứa Chính vùi đầu vào giữa hai gối như đà điểu, dụi dụi vào gối đầu, để lộ tấm lưng trần cân xứng ra trước mặt anh trai.
Hứa Bình khép mở môi im lặng cười to vài tiếng, cậu xoa xoa lưng em trai, cảm giác có chút lạnh liền kéo chăn lên đắp cho đối phương.
Cậu với tay tắt ngọn đèn nhỏ trên đầu giương, lại đẩy cửa sổ ra thêm một chút, khiến cho em trai trong giấc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124606/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.