Uy quyền nói với thế giới: “Ta là của ta.”
Thế giới liền đem uy quyền nhốt dưới bảo tọa của mình.
Ái tình nói với thế giới: “Ta là của người.”
Thế giới liền để ái tình tự do ra vào phòng.
—— Phi điểu tập (Tagore)
“Xịch” Một tiếng máy hơi khởi động, một chiếc xe xanh trắng lướt qua bảy tám chiếc xe đạp đang đợi đèn đỏ, cuốn lên bụi mù cuồn cuộn.
Người trung niên đang ngồi chờ xe bên cạnh tiến đến hỏi đường: “Đồng chỉ trẻ, xin hỏi làm sao đi đến Trường đảng tỉnh ủy?”
Hứa Bình suy nghĩ một chút, trả lời: “Từ đây ngồi xe buýt số 15 đi qua ba trạm.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Đèn xanh chuyển vàng, đèn vàng chuyển đỏ.
Chân trái Hứa Bình cố sức dẫm bàn đạp, chiếc xe theo dòng người lướt qua ngã tư đường.
Em trai ngồi yên sau siết chặt hông cậu, chân quá dài chỉ có thể co lên, nhìn qua có chút khôi hài không thể nói rõ.
Ngồi như vậy quá lâu chân cũng sẽ mỏi, Hứa Chính vừa đem chân thả xuống đường thư giản đã nghe anh trai ở phía trước nói vọng lại: “Nâng lên, đừng để giày cọ xuống mặt đường, sẽ hỏng đấy.”
Hứa Chính ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Mấy năm nay em trai lớn lên thật nhanh, Hứa Bình đạp xe chở người đã bắt đầu cảm thấy có chút cố sức. Cậu buông lỏng ngón tay, cắn răng dẫm bàn đạp.
“Điểm tâm ăn bánh bao có được không?”
Hứa Chính kéo góc áo anh trai đùa giỡn, suy nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-de/2124608/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.