Bàn tay nhỏ mân mê lấy ly nước lạnh, cô uống một ngụm rồi lại thêm một ngụm, ánh mắt dõi theo những đốm trắng lấp lánh trên nền trời đêm.
"Khi nãy người gọi tới là giám đốc nhà xuất bản lớn, họ nói tác phẩm do tôi sáng tác có tiềm năng...muốn hợp tác, nhưng mà.”
Cô cười nhẹ: "Tôi không có tự tin rằng mình có đủ năng lực để làm điều đó.”
Bà nội cô nói một đứa con gái ngu dốt như cô cả đời chỉ có thể sống chui sống lủi, ba mẹ lại nói cô không thể làm gì ra trò, giúp ích cho xã hội.
Lâu dần hình thành trong Nhuệ Linh một tâm thế rụt rè không có niềm tin vào chính bản thân mình.
Cuốn tiểu thuyết "sao trời và biển đêm” được xem như là cuốn tiểu thuyết mà cô tâm đắc là vì nó mang yếu tố chữa lành, chỉ khi đọc nó cô mới có cảm giác như được xoa dịu nỗi đau tinh thần.
Nhưng nếu để mà nói là xuất sắc thì cô không dám nhận, vậy nên cô chỉ viết bản thảo chứ không đăng mà đến khi này mới đưa lên.
Các độc giả ủng hộ tác phẩm này nhiệt liệt như vậy đã quá đỗi hạnh phúc với Nhuệ Linh, không ngờ Doyen lại hứng thú với tác phẩm của cô.
Dù cho bên Doyen luôn sẵn sàng hỗ trợ kinh phí cho tác giả, cô vẫn không dám vươn tay nắm lấy dù biết đây là cơ hội ngàn năm mới có.
Lỡ cô thất bại, vậy họ có thất vọng không?
Thiệt hại nặng liệu có gây ra khó khăn cho họ?
Cô không muốn gây bất lợi cho ai, càng không muốn làm ai thất vọng.
Có lẽ cuộc đời cô tựa như một cái khuôn, đi một vòng cuối cùng vẫn là quay lại vạch xuất phát.
Mạc Thanh lẳng lặng quan sát, anh không trải qua sự tự ti đó nên anh không hiểu, nhưng chắc chắn một điều là anh không sợ thất bại.
Anh may mắn hơn người khác ở điểm là có một chỗ dựa. Gia đình anh khá giả, từ bé không thiếu thốn thứ gì, là thiếu gia ngậm thìa vàng.
Vậy nên lúc anh nói với gia đình muốn kinh doanh quán bar, cha anh ngăn cản
đủ điều nhưng anh vẫn làm tới cùng. Kinh doanh được một năm liền trả hết số nợ mình lấy từ chỗ cha.
Anh biết ván cược có thể thất bại nhưng anh vẫn chấp nhận, đó gọi là dũng khí.
Mỗi người đều có ước mơ của mình, cơ hội gõ cửa thì nên nắm lấy nó mà cấu xé, như vậy khi nhìn lại mới không hối tiếc.
Nhìn Nhuệ Linh lạc lõng không biết nên bước đi thế nào mới là tốt nhất, anh quyết định hóa mình thành bước đệm cho cô, anh muốn cô có thể tựa vào đó mà tiếp tục vươn lên.
"Anh tin em sẽ làm được, chỉ cần là em muốn, anh sẽ luôn ủng hộ quyết định của em.” Anh cười tươi, ánh mắt vẫn chứa đầy sự bao dung dịu dàng.
Một câu là tin, hai câu là ủng hộ, dù không biết kết quả ra sao Mạc Thanh vẫn luôn tin vào Nhuệ Linh.
Ánh mắt Nhuệ Linh đã kiên định hơn, cô siết chặt tay, lòng phấn chấn hẳn lên.
Đúng vậy, đời cô chẳng còn gì để mà hối tiếc, mất cũng không có cái để mất, cứ liều đi!
[.]
Xe dừng ở trước công ty xuất bản Doyen, Nhuệ Linh bước xuống xe, chầm chậm cúi người nhìn vào bên trong mà tạm biệt anh.
Sáng sớm nay cô đã trên dưới chỉn chu chuẩn đi xe bus, nào ngờ anh lại nằng nặc muốn đưa cô đi, nói là sợ cô đi không an toàn nên chủ động đưa rước.
“Tôi vào trong đây.” Cô đứng thẳng người, đưa mắt nhìn tòa nhà lớn ở trước mặt rồi chân sải bước đi vào phía trong.
Lễ tân thấy cô từ xa lập tức mặt mày niềm nở: "Xin hỏi cô có hẹn trước không a?"
“Có, tôi có hẹn với giám đốc, tên Tiểu Linh Cầm.”
Nữ lễ tân tra trên hệ thống thấy có lịch hẹn của cô thì hướng tay về phía cửa thang máy.
"Đi thang máy lên tầng 2, phòng cuối cùng là phòng tiếp khách của giám đốc
a."
[.]
Trên tầng hai, đứng trước căn phòng ở cuối dãy hành lang dài, đến đây cô lại cảm thấy có chút hồi hộp.
Do dự hồi lâu Nhuệ Linh gõ cửa, bên trong lập tức nói vọng ra.
"Mời vào.”
"Xin phép ạ.” Nhuệ Linh đẩy cửa vào trong, hơi mát từ điều hòa ùa ra.
Người đàn ông mặc vest đen đứng trước mặt cô, anh ta đẩy nhẹ gọng kính, mặt nở nụ cười công nghiệp.
"Mời cô vào.”
Nhuệ Linh theo anh ta vào ngồi, đồng thời anh ta bắt đầu giới thiệu sơ qua bản thân.
"Tôi là Tống Kỳ, giám đốc biên tập của công ty xuất bản Doyen, người gọi điện cho cô hôm qua cũng là tôi.”
"Chào anh, tôi là tác giả Tiểu Linh Cầm, rất hân hạnh khi nhận được email hẹn trao đổi từ phía Doyen.”
Chỉ mới nhìn thoáng qua mà Tống Kỳ đã sững sờ mất vài giây. Tác giả đến đây không thuộc hàng trên 30 cũng là sinh viên đã trường, đây là lần đầu thấy có một tác giả nhìn như mới cấp 3.
Tống Kỳ đẩy gọng kính, lấy lại phong độ rồi bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi đã đọc qua bản thảo tác phẩm Sao Trời Và Biển Đêm, nhận thấy cách hành văn và cốt truyện lôi cuốn cũng như tiềm năng ở ngòi bút của cô. Vì thế mới có buổi trao đổi ngày hôm nay với mong muốn xuất bản tác phẩm.
Tống Kỳ nhìn vào bản hợp đồng trong tay, nói năng một cách lưu loát.
"Công ty sẽ hỗ trợ toàn bộ chi phí sản xuất từ biên tập, thiết kế bìa, in ấn đến phát hành. Về phần lợi nhuận thì nhà xuất bản sẽ chi trả 15% lợi nhuận từ mỗi cuốn sách bán ra theo quy định chung. Ngoài ra chúng tôi sẽ hỗ trợ quảng bá.
"Vậy có thể nói rõ hơn về khoản tạm ứng chứ? Bên anh có chính sách hỗ trợ tạm ứng nào không?”
Tống Kỳ mỉm cười lịch thiệp: " Chúng tôi đương nhiên có chính sách này, với cuốn sách đầu tiên thì cô sẽ nhận khoản tạm ứng là 60.000 tệ xem như là sự đảm bảo cho công sức và thời gian của cô. Khoản này sẽ được khấu trừ từ tiền bản quyền sau khi sách được bán.”
Mọi thứ đều rất ổn thỏa, nhưng điều mà cô muốn vẫn là về quyền kiểm soát nội dung. Bộ tiểu thuyết này mang một ý nghĩa lớn đối với Nhuệ Linh nên cô không muốn nó bị thay đổi nội dung quá nhiều.
"Về quyền kiểm soát nội dung..tôi không muốn tác phẩm của mình bị chỉnh sửa nhiều vì nó làm mất đi ý nghĩa gốc.
Tống Kỳ gật đầu đồng cảm: "Tôi hiểu điều đó, mọi sự thay đổi ở nội dung đều sẽ được thông qua cô trước khi thực hiện, đội ngũ biên tập cũng chỉ đưa ra các đề xuất về mặt kỹ thuật nên cô yên tâm.”
Gần như mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo, cô không phải bỏ ra chi phí, nội dung thay đổi đều sẽ thông qua cô trước tiên, vậy nên cô còn lý do gì để không đồng ý?
Cô không cô đơn, ở phía sau vẫn còn một người tin tưởng vào cô kia mà!
Nhuệ Linh điều chỉnh nhịp thở, mỉm cười lịch sự: "Vậy khi nào chúng ta có thể ký hợp đồng?”
Tống Kỳ lấy ra một tập tài liệu, nhẹ đẩy đến trước mặt cô: “Tất cả đã được chuẩn bị sẵn, cô xem kỹ và có thể ký hợp đồng ngay trong hôm nay nếu không có thắc mắc.”
Từng con chữ trên tập tài liệu cô đều xem qua cẩn thận rồi mới đặt bút xuống ký.
Nhuệ Linh đứng lên, một tay giữ túi xách, tay còn lại đưa nhẹ ra: "Hy vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa và tốt đẹp cho cả hai bên.”
"Tất nhiên rồi,” Tống Kỳ bắt tay, sau đó lịch sự mà tiễn cô ra đến sảnh chính rồi xin phép quay về lại văn phòng của mình.
Một cuộc điện thoại gọi tới, anh ta bắt máy rồi báo cáo những gì mình biết cho cấp trên.
"Cô Nhuệ Linh đã đồng ý ký hợp đồng, tôi đã tiễn cô ấy rồi đó sếp. Nhìn nét mặt rất giống bạn của sếp, đặc biệt cũng là họ Hứa.
Chủ tịch công ty xuất bản Doyen- Dương Tử Thịnh, vào vài ngày trước khi đang làm việc thì nhận được tin nhắn từ Hứa Doanh- bạn thân lâu năm, anh đã đưa ra một lời đề nghị.
[Tác phẩm Sao Trời Và Biển Đêm có thể được suy xét vào danh sách tác phẩm xuất bản tháng tới của cậu không?]
Từ trước tới nay Hứa Doanh chưa nhờ vả Dương Tử Thịnh bao giờ nhưng đột nhiên nhờ vả nên người làm bạn thân như Tử Thịnh đã đồng ý giúp đỡ, nhưng cũng phải xem qua bản thảo rồi mới suy xét.
Còn tưởng là một tác phẩm bình thường được Hứa Doanh gửi đến để nhờ nâng đỡ nhưng đọc rồi mới cảm nhận được cách hành văn của người viết vô cùng khác biệt lại lôi cuốn.
Vì thấy tác phẩm đó đủ tư cách cũng như nhìn ra được tiềm năng ở ngòi bút này nên Dương Tử Thịnh nhận lời với Hứa Doanh, sau đó giao cho giám đốc biên tập là Tống Kỳ đảm đương.
Mà nghĩ lại Tử Thịnh đã bỏ qua vài chi tiết, cùng là họ Hứa, khuôn mặt hao hao nhau, đây không phải là anh em đó chứ?
Nhưng theo điều tra và lời kể của Hứa Doanh thì em gái của Hứa Doanh đâu có năng khiếu ở mảng viết lách?
Đúng là khó hiểu, nhưng chung quy vẫn khá kịch tính, kịch bản này giống trong tiểu thuyết nên cũng đáng để Tử Thịnh cắn dưa mà hóng hớt.
[.]
"Mọi thứ đều ổn chứ?” Mạc Thanh thấy cô vui đến mức quên cả cài dây an t toàn, anh vươn tay, người hơi ngả sang cài dây giúp cô.
Nhuệ Linh cười: " Đều ổn cả, tôi mời anh một bữa coi như cảm ơn lời khuyên hôm qua nhé?”
Anh một tay gõ nhẹ lên trán cô, một tay đánh vô lăng: “không cần cảm ơn vội, đợi cô tiểu thuyết gia nhỏ này phát đạt rồi mời cơm sau cũng được.”
Nghe anh nói mà cô phì cười, đầu gật gù: "Được, đến lúc tôi nhất định sẽ mời anh một bữa.”
Cho dù là không thành công hay phát đạt cô cũng sẽ mời, cô đã mắc nợ Mạc Thanh quá nhiều.
Nếu thật sự không có lời động viên của anh, có lẽ cô vẫn chỉ rụt rè ở phía sau bỏ lỡ đi những cơ hội mới.
Mạc Thanh, thật ước anh có thể mãi mãi đứng ở phía sau cổ vũ tôi.
Trong dòng suy nghĩ miên man, Nhuệ Linh vì mệt mỏi lâu ngày đã quay ra ngủ, đầu cứ gật gù tới lui.
Mạc Thanh lái xe về đến chung cư, để xe vào tầng hầm rồi bế cô lên trên phòng.
Trong mơ vậy mà Nhuệ Linh lại nói mớ, hai tay cô bấu chặt lấy áo Mạc Thanh, miệng lẩm bẩm: "Cảm ơn anh...cảm ơn rất nhiều.."
Anh lại lén lút đặt lên trán cô một nụ hôn rồi tắt đèn ra ngoài.
Mạc Thanh chỉ có thể lắc đầu tự cười chính mình, tỏ tình thì không dám, chỉ có thể trộm hôn lén lút con gái nhà lành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]