Bàn tay nhỏ mân mê lấy ly nước lạnh, cô uống một ngụm rồi lại thêm một ngụm, ánh mắt dõi theo những đốm trắng lấp lánh trên nền trời đêm.
"Khi nãy người gọi tới là giám đốc nhà xuất bản lớn, họ nói tác phẩm do tôi sáng tác có tiềm năng...muốn hợp tác, nhưng mà.”
Cô cười nhẹ: "Tôi không có tự tin rằng mình có đủ năng lực để làm điều đó.”
Bà nội cô nói một đứa con gái ngu dốt như cô cả đời chỉ có thể sống chui sống lủi, ba mẹ lại nói cô không thể làm gì ra trò, giúp ích cho xã hội.
Lâu dần hình thành trong Nhuệ Linh một tâm thế rụt rè không có niềm tin vào chính bản thân mình.
Cuốn tiểu thuyết "sao trời và biển đêm” được xem như là cuốn tiểu thuyết mà cô tâm đắc là vì nó mang yếu tố chữa lành, chỉ khi đọc nó cô mới có cảm giác như được xoa dịu nỗi đau tinh thần.
Nhưng nếu để mà nói là xuất sắc thì cô không dám nhận, vậy nên cô chỉ viết bản thảo chứ không đăng mà đến khi này mới đưa lên.
Các độc giả ủng hộ tác phẩm này nhiệt liệt như vậy đã quá đỗi hạnh phúc với Nhuệ Linh, không ngờ Doyen lại hứng thú với tác phẩm của cô.
Dù cho bên Doyen luôn sẵn sàng hỗ trợ kinh phí cho tác giả, cô vẫn không dám vươn tay nắm lấy dù biết đây là cơ hội ngàn năm mới có.
Lỡ cô thất bại, vậy họ có thất vọng không?
Thiệt hại nặng liệu có gây ra khó khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3738678/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.