🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
_Cạch_

Về được đến nhà, Mạc Thanh cởi giày giúp cô rồi lập tức đặt cô nằm lên giường, sờ thấy tay cô lạnh nên anh còn đắp chăn cho cô.

Vừa lúc chuẩn bị rời đi lại bị Nhuệ Linh níu tay, ánh mắt cô đục ngầu, dáng vẻ mơ màng: “Anh đi đâu vậy?”

Dưới ánh đèn đường vàng dịu, ánh trăng huyền ảo của bầu trời đêm, Nhuệ Linh như tiên nữ mà tiên giới đưa xuống để đến bên anh.

Hai má cô ửng hồng, ánh mắt mông lung, miệng nhỏ đỏ xinh cứ mấp máy gọi tên anh.

Mạc Thanh mềm lòng, tay xoa nhẹ đầu Nhuệ Linh: "Tôi ra ngoài, em nghỉ ngơi đi."

Nếu không ra ngoài sợ rằng anh sẽ suy nghĩ mấy điều bậy bạ...

Cô bĩu môi, đầu lắc nguầy nguậy: “Không muốn..nói chuyện với tôi đi..”

Mạc Thanh bất lực đành ngồi lại với cô, tưởng rằng cô sẽ nói luyên thuyên một lúc mới chịu ngủ nhưng nào ngờ qua vài phút Nhuệ Linh đã say giấc.

Cô co tròn người trong chăn, đầu hơi hé ra ngoài, dáng vẻ ngủ rất bình yên.

Anh vén lọn tóc trên má cô ra sau, đặt lên trán Nhuệ Linh một nụ hôn lén lút như chúc ngủ ngon rồi tắt đèn ra ngoài.

Tiếp đó là khoảng thời gian anh ở trong nhà tắm đến tận nửa tiếng.

[:]

Sáng sớm hôm sau, Nhuệ Linh bất chợt tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Vén màn cửa mới thấy trời còn chưa sáng hẳn cô mới yên tâm đi thay đồ, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài phòng khách.

Mạc Thanh đã làm xong đồ ăn sáng nên đang pha một ly chanh mật ong cho cô, sợ cô sẽ thấy chóng mặt sau tối qua.

Nhưng đúng thật là Nhuệ Linh cảm thấy đầu đau như búa nổ, cả người uể oải kinh khủng.

"Em uống đi, là chanh mật ong, uống có thể làm giảm chóng mặt.

Nhuệ Linh nhận lấy cốc nước từ tay anh, một hơi uống cạn nó.

Anh lấy ly rỗng từ tay cô rồi cùng cô ăn sáng.

Nhìn thấy Nhuệ Linh không có biểu hiện gì khác thường, anh suy đoán có lẽ cô không nhớ gì xảy ra vào tối qua.

Nhưng để chắc chắn nên Mạc Thanh hỏi thử.

"Hôm qua...em có nhớ mình đã làm gì không?”

Nhuệ Linh dừng đũa, nhìn anh với vẻ lúng túng: "Hôm qua tôi...có làm gì kì lạ sao?”

Đừng nói là cô nói năng tầm bậy tầm bạ trước mặt anh đấy?

Không lẽ là nôn lên người anh? Hay là táo bạo như nụ hôn chớp nhoáng!?



Chậc chậc chậc, Nhuệ Linh à..mày đừng có nghĩ ngợi thế, đời làm gì giống trong tiểu thuyết mày viết!

"Em không nhớ thì thôi.” Anh chống cằm, miệng nhoẻn cười nhìn cô.

Nhưng bởi vẻ mặt phong lưu gian manh đó của anh mà Nhuệ Linh cứ ôm tâm tư suy nghĩ mãi suốt cả hôm.

"Tiểu Hứa à, con làm sao thế?” Hạ Tử Lan cười mỉm.

Cô lấy lại tinh thần, lúng túng trả lời bà: “Dì có việc gì ạ?”

Bà cầm một xấp tiền được xếp gọn đưa cho cô: "Đây là lương tháng vừa rồi, con kiểm tra giúp dì nhé.”

Xém nữa cô quên mất đã trôi qua một tháng, nhận lấy số tiền từ tay Hạ Tử Lan cô chỉ đếm qua loa nhưng phát hiện ra số tiền nhiều hơn một chút.

Đáng lẽ cô đã nghỉ mất 2 ngày trong tháng vì vụ việc của Trương Đại Minh, như vậy tiền lương của tháng trước cao lắm là 3500 tệ nhưng cô đang cầm lại là 4000 tệ.

Hạ Tử Lan đưa bảng lương cho cô kí trong sự ngơ ngác, bà cười rồi vỗ vai cô.

"Dì thấy tháng này con làm việc tích cực lắm, dù nhập viện hai ngày nhưng vẫn nhiệt huyết trong công việc. Tháng sau cứ tiếp tục cố gắng nhé.”

Nhuệ Linh cười tươi cúi đầu cảm ơn: "Con cảm ơn dì ạ.”

[.]

La la la la~

Một ngày được nhận lương thật là vui phải biết!

Mà điều đầu tiên cô làm sau khi nhận lương đó là...

"Mạc Thanh, cái này...tôi trả tiền viện phí cho anh.” Nhuệ Linh đưa phong bì tiền đến trước mặt anh nhưng lại bị anh đẩy ngược về.

"Đã nói nhiều lần rồi, đây là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi còn phải bồi thường cho em. Em cứ giữ tiền đó coi như tiền tẩm bổ đi.” Anh còn đang muốn cho cô thêm tiền thì làm sao có thể nhận của cô được.

Lúc về nhà ăn cơm cũng là anh nói với bà Hạ Tử Lan chuyện cô nhập viện trong hai ngày nghỉ ở quán, sau đó còn nói về sự chăm chỉ tích cực của Nhuệ Linh trong lúc làm việc và đề xuất thêm tiền thưởng cho cô.

Nhuệ Linh bối rối muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại trong phòng cắt ngang.

Mạc Thanh xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Nếu em muốn đền đáp gì đó thì ăn với tôi bữa cơm là được, mau đi nghe điện thoại đi.”

Cô gật đầu, giọng thỏ thẻ chỉ tay về phía căn phòng: "Vậy tôi đi nghe điện thoại” đi lẹ thôi, tiếng tim đập lớn quá rồi.

Đầu dây bên kia vẫn rất kiên nhẫn gọi lại mấy lần, cuối cùng Nhuệ Linh cũng bắt máy.

"Xin chào, cho hỏi ai đấy?” Người này gọi vào số điện thoại làm việc của cô, còn là số lạ, có lẽ là mấy bên môi giới đất.

"Có phải là cô Tiểu Linh Cầm không ạ? Tôi là giám đốc-người đại diện của nhà xuất bản Doyen. Chúng tôi gọi từ sớm nhưng cô không phản hồi nên bây giờ gọi lại.”

Nhà xuất bản Doyen? Nhà xuất bản lớn sao đột nhiên lại gọi cho cô?

"Ah...vâng, đúng là tôi.”



"Chúng tôi muốn trao đổi với cô về việc xuất bản cuốn tiểu thuyết mới đăng tải của cô trên nền tảng XXX, chủ tịch của chúng tôi thấy được tài năng của cô nên ngỏ lời muốn hợp tác. Không biết có thể hẹn gặp cô vào một ngày cụ thể không?”

Nhuệ Linh sựng người, tay tự véo má mình một cái đau thật đau mới tin những gì mình đang nghe là hiện thực.

"Cô đừng vội từ chối, hãy cứ gặp mặt trao đổi trước đã.”

Vừa hỏi xong điện thoại cô đã nhận được một email, thật sự là email chính thức của nhà xuất hiện Doyen.

"Không biết cô có thể dành thời gian đến công ty chúng tôi để trao đổi chút vấn đề không? Địa điểm và thời gian có thể bàn bạc lại nếu cô muốn”

Cô suy nghĩ đắn đo mãi không trả lời khiến đối phương sốt ruột theo: "Cô không phải ngại, chỉ là trao đổi thôi mà.”

"Thôi được, vậy chủ nhật có được không?”

"Chủ nhật sao? Đương nhiên được, vậy giờ giấc thế nào?”

Cô tính toán chút rồi đáp: "8 giờ sáng đi, tôi không muốn đi vào giấc trễ.”

"Được được, vậy 8 giờ sáng tại công ty của chúng tôi, rất hoan nghênh cô, Tiểu Linh Cầm”

"Được."

Kết thúc cuộc gọi nhưng Nhuệ Linh vẫn chưa hết bần thần, không thể tin nhà xuất bản lớn như thế lại chủ động liên hệ muốn hợp tác với cô.

Nhà xuất bản từ 3 năm trước bỗng nhiên đột phá, lẫy mình trong ngành xuất bản. Hầu như những tác giả tiểu thuyết nổi tiếng ở app lớn đều hội tụ ở Doyen.

Chỉ cần là một ngòi bút tài năng, dù rằng danh tiếng của bạn có ở dưới đáy vực, không một ai biết đến thì Doyen vẫn có thể biến bạn thành một ngôi sao tỏa sáng.

Những tác giả non tay sau khi hợp tác với bên đó đều trở nên khác biệt. Có thể nói chỉ cần nhận được email của Doyen thì bạn không cần lo vấn đề về tiền bạc và đứa con tinh thần của mình.

Doyen sẵn sàng hỗ trợ kinh phí các khâu cho tác giả có tiềm năng, điều này cô biết rõ, nhưng cô không tự tin mình có tài năng ấy.

Trong vô thức, cô đã đi ra ngoài phòng, đến lúc ngẩng đầu mới phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình.

"Ngồi ăn cơm đi. Anh cười.

Nhuệ Linh chậm rãi ngồi xuống, anh lấy cho cô một chén cơm rồi cả hai bắt đầu dùng bữa.

Nhưng gần nửa tiếng trôi qua, Mạc Thanh đã ăn cơm canh no bụng nhưng Nhuệ Linh vẫn mải suy nghĩ, cơm trong chén chỉ vơi đi chút ít.

Anh phì cười, cứ mỗi khi cô có tâm sự là y rằng đều hiện hết lên mặt.

"Làm sao thế? Có chuyện gì quan trọng cần suy nghĩ à?”

Nhuệ Linh nhìn anh, phân vân mãi mới mấp máy nói: "Tôi...có thể tâm sự chút không?”

Anh ngạc nhiên, lần đầu tiên cô mở lòng muốn tâm sự cùng anh, đúng là chuyện kì lạ.

Mạc Thanh cười nhạt, xoa đầu cô một cái ôn nhu: "Được, đợi tôi dọn dẹp xong rồi nói.”

Cô gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.