_Cạch_
Về được đến nhà, Mạc Thanh cởi giày giúp cô rồi lập tức đặt cô nằm lên giường, sờ thấy tay cô lạnh nên anh còn đắp chăn cho cô.
Vừa lúc chuẩn bị rời đi lại bị Nhuệ Linh níu tay, ánh mắt cô đục ngầu, dáng vẻ mơ màng: “Anh đi đâu vậy?”
Dưới ánh đèn đường vàng dịu, ánh trăng huyền ảo của bầu trời đêm, Nhuệ Linh như tiên nữ mà tiên giới đưa xuống để đến bên anh.
Hai má cô ửng hồng, ánh mắt mông lung, miệng nhỏ đỏ xinh cứ mấp máy gọi tên anh.
Mạc Thanh mềm lòng, tay xoa nhẹ đầu Nhuệ Linh: "Tôi ra ngoài, em nghỉ ngơi đi."
Nếu không ra ngoài sợ rằng anh sẽ suy nghĩ mấy điều bậy bạ...
Cô bĩu môi, đầu lắc nguầy nguậy: “Không muốn..nói chuyện với tôi đi..”
Mạc Thanh bất lực đành ngồi lại với cô, tưởng rằng cô sẽ nói luyên thuyên một lúc mới chịu ngủ nhưng nào ngờ qua vài phút Nhuệ Linh đã say giấc.
Cô co tròn người trong chăn, đầu hơi hé ra ngoài, dáng vẻ ngủ rất bình yên.
Anh vén lọn tóc trên má cô ra sau, đặt lên trán Nhuệ Linh một nụ hôn lén lút như chúc ngủ ngon rồi tắt đèn ra ngoài.
Tiếp đó là khoảng thời gian anh ở trong nhà tắm đến tận nửa tiếng.
[:]
Sáng sớm hôm sau, Nhuệ Linh bất chợt tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Vén màn cửa mới thấy trời còn chưa sáng hẳn cô mới yên tâm đi thay đồ, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài phòng khách.
Mạc Thanh đã làm xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3738677/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.