🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Chị Nhuệ Linh ấy bây giờ còn đi theo trai cơ, hình như là học cùng trường với anh đó. Haiz, không biết ai mắt mù mà lại đi thích chị ấy nữa."

Hạo Dương vuốt ve cái mặt nhỏ của cô ta, gật đầu tán thành: " Chắc là một thằng ất ơ nào đó lông bông đầu đường xó chợ mà thôi, cá mè một lứa ấy mà.

Mạc Thanh nghe xong không chấp nhận nổi nữa liền đứng dậy, đầu có ý định muốn mắng bọn họ một trận lại bị cô níu tay.

Hai bên má cô đỏ ửng vì không quen uống đồ có cồn, ánh mắt lảng tránh: "Anh...đừng đi!”

Mạc Thanh nhìn cô, thở dài: "Em có thể chịu đựng được mấy lời lăng mạ đó sao?"

Không phải là cô nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ là đã hoàn toàn chết tâm với gia đình đó.

Dù là Hứa Mộng Mộng có hơi mắc bệnh công chúa, hay làm mấy trò vặt vãnh để cha mẹ chú ý nhưng trong kiếp trước cô vẫn luôn coi nó là em gái.

Lúc mới lên thành phố, nó đã luôn miệng gọi cô là chị, nghe rất ngọt ngào. Khuôn mặt hao hao giống nhau, lại cộng thêm thiếu thốn tình thương gia đình nên cho dù cô ta làm gì cô vẫn chấp nhận.

Nhưng đến tận giây phút này cô mới rõ, từ khi cô bước chân vào nhà là đã trở thành một cây gai chướng mắt đối với Hứa Mộng Mộng.

Cô đã từng xem cô ta là em gái nhưng cô ta lại xem cô như một thứ ghê tởm.

Mạc Thanh đau lòng vỗ nhẹ vào lưng cô, ánh mắt dịu dàng nhìn vào mắt Nhuệ Linh: "Em ra ngoài đợi trước, tôi ra đây một chút rồi sẽ ra ngay."

Nhuệ Linh nắm chặt tay anh, đầu lắc nguầy nguậy: “Anh sẽ không tìm hai người đó thật chứ? Anh hứa thì tôi sẽ thả tay”

Vẻ mặt cô phụng phịu, tay đang nói tay anh cứ lắc qua lại khiến Mạc Thanh mềm lòng.

Anh cười dỗ dành: "Ừm, hứa với em đó, ngoan, ra ngoài chờ tôi.”

Cuối cùng cô cũng gật đầu, bước chân loạng choạng ra ngoài. Trước khi đi cũng không quên uống cạn nước trong ly rồi mới đi theo thói quen.

Mạc Thanh tiến tới chỗ Lâm Duyệt nói tình hình, cậu ta lập tức đi đến chỗ hai người họ nhắc nhở khéo léo.

"Thưa quý khách, nếu hai người muốn có không gian riêng thì có thể đến một nơi khác, còn ở quán bên chúng tôi không có mô hình không gian riêng tư.”

Hạo Dương cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục lập tức đứng dậy đổi chất: "Này, anh nói vậy là có ý gì hả!?”

Hứa Mộng Mộng lập tức chỉnh lại vảy, bỏ áo khoác đang che trên đùi qua một bên rồi đứng dậy. Cô ta níu tay hắn, giọng như muốn làm dịu cơn tức: "Anh, bình tĩnh chút đi.”

Hạo Dương thở phì ra một hơi, vẻ mặt dường như không muốn bỏ qua. Ở quán đông người như vậy, Lâm Duyệt lại nói thế khác nào phá đi hình tượng của hắn?



“Tôi là khách, muốn làm gì chẳng được? Có tin tôi cho san bằng chỗ làm ăn của mấy người không?" Hạo Dương gồng giọng, ý định muốn dọa nạt người khác.

Gia đình hắn ta thuộc dạng kinh doanh tầm trung, nói chung tiền bạc thuộc dạng dư dả. Bởi vậy nên không ai dám đắc tội trước mặt hắn.

Nhưng căn bản Lâm Duyệt không quan tâm, nãy giờ cậu nhịn đủ rồi đấy!

Mạc Thanh tiến tới vỗ vai cậu, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn họ.

"Có giỏi thì làm thử đi, tôi rất mong chờ.”

Vẻ mặt của Hạo Dương không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh, hai mắt trợn lên, mặt vì cơn giận dữ mà đỏ bừng bừng.

"À, nếu vì giữ khách như anh mà làm mất hình tượng của quán thì tôi xin phép từ chối tiếp.

Vẻ mặt ngông nghênh như muốn chọc tức của Mạc Thanh hoàn toàn khiến Hạo Dương nổi giận, tay chân bắt đầu vung loạn xạ muốn đánh nhau.

Nhưng sợ cô đợi lâu nên anh xoay người chuẩn bị ra ngoài, Hạo Dương muốn chơi trò hèn muốn tấn công anh từ sau nhưng lại bị Lâm Duyệt một tay áp chế.

Cũng may cậu đã theo học võ từ lúc còn bé nên lúc gặp chuyện có thể xử lý kịp thời. Không đợi Hứa Mộng Mộng phản ứng, bảo vệ của quán lập tức tiến đến lôi Hạo Dương vào khu vực phòng tiếp khách của quán để xử lý.

Hứa Mộng Mộng cũng chẳng muốn dính dáng tới mấy chuyện mất mặt thế này nên vừa thấy bọn họ quay đi đã xách túi bỏ chạy từ cửa sau của quán.

[.]

Nhuệ Linh đứng chờ cảm thấy có chúi mỏi chân nên ngồi thụp xuống đất, đầu tựa vào đầu gối vì cơn chóng mặt.

Vừa hay Mạc Thanh lại đi ra, nhìn thấy cô đang ngồi thụp trên nền đất thật giống chú mèo con đang đợi cả nên tiện tay chụp một bức.

Anh tiến tới, xoa xoa cái đầu nhỏ của Nhuệ Linh: "Chờ lâu rồi phải không? Đi, tôi đưa em về."

Hai mắt đang nhắm nghiền của cô chậm rãi mở ra, dường như có chút mơ hồ mà lắc đầu vài cái.

"Mạc Thanh...sao anh lại có 3 đầu?"

Mạc Thanh chớp chớp mắt ngạc nhiên nhìn cô, cười phì chỉ vào mặt mình: "Thật sự tôi có 3 đầu sao?"

Cô gật đầu với vẻ chắc nịch: "Phải đó...đẹp trai như vậy mà có tận 3 đầu...hehe.”



Lần đầu thấy dáng vẻ nói nhăng nói cuội của Nhuệ Linh khiến Mạc Thanh không khỏi phì cười, anh nắm cánh tay cô muốn nâng cô đứng dậy.

"Đi thôi, ngoài trời rất lạnh, tôi đưa em về nhà.”

Cô bỗng dưng rụt tay lại, đầu úp vào đầu gối, miệng lẩm bẩm gì đó.

Anh không nghe rõ nên rất tò mò: "Em nói gì đó?"

Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi mếu máo: "Không muốn về nhà đâu...không muốn về.”

"Sao lại không muốn về?"

“Ở nhà ai cũng không muốn tôi vềức-... tôi không về, anh cũng đừng về.”

Cô cứ nói một chữ lại nấc cụt nhỏ một lần, Mạc Thanh dù có lôi kéo cỡ nào cô cũng không chịu đi.

"Vậy chẳng lẽ em muốn ở đây ngủ luôn sao?”

Nhuệ Linh lắc đầu, hai tay hướng về phía anh, miệng cười toe toét:

"Bế em~"

Lần đầu cô xưng em với Mạc Thanh, giọng lại mềm mại đáng yêu như bông lại khiến anh đỏ hết cả người.

Anh chậm chạp mãi không quyết định được lại khiến cô khó chịu, mặt mày mếu máo: "Không bế thật sao?...Bế em đi mà...bế.”

Cuối cùng anh cũng chịu thua trước cô bé ngốc nghếch đang say, Mạc Thanh củi người, hai tay nhấc bổng cô lên.

Anh bế cô như bế em bé, để cô ôm chặt người mình, một tay anh đỡ người cô, tay còn lại thì cầm túi xách.

"Cao quá đi..thích quá.” Nhuệ Linh lẩm bẩm rồi gục đầu xuống vai anh, tay lại vòng ở sau lưng anh ôm chặt lấy.

Mùi hương hoa đào trên tóc cô quẩn quanh nơi đầu mũi, mùi hương dịu nhẹ lại cuốn hút đúng là khiến người ta thoải mái.

Anh tham lam tận hưởng mùi hương êm aid đó, sợ rằng sẽ không có cơ hội này một lần nữa.

Mà bế cô chẳng mất chút sức lực, người Nhuệ Linh nhẹ như lông hồng, cũng rất nhỏ nhắn, một tay đã có thể bế cô về đến nhà mà không cảm thấy mệt mỏi.

Đường từ quán về nhà không gần nhưng anh lại cảm tưởng như nó như nằm sát bên nhau, anh vẫn muốn mãi được bế cô như này hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.