"Chị Nhuệ Linh ấy bây giờ còn đi theo trai cơ, hình như là học cùng trường với anh đó. Haiz, không biết ai mắt mù mà lại đi thích chị ấy nữa."
Hạo Dương vuốt ve cái mặt nhỏ của cô ta, gật đầu tán thành: " Chắc là một thằng ất ơ nào đó lông bông đầu đường xó chợ mà thôi, cá mè một lứa ấy mà.
Mạc Thanh nghe xong không chấp nhận nổi nữa liền đứng dậy, đầu có ý định muốn mắng bọn họ một trận lại bị cô níu tay.
Hai bên má cô đỏ ửng vì không quen uống đồ có cồn, ánh mắt lảng tránh: "Anh...đừng đi!”
Mạc Thanh nhìn cô, thở dài: "Em có thể chịu đựng được mấy lời lăng mạ đó sao?"
Không phải là cô nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ là đã hoàn toàn chết tâm với gia đình đó.
Dù là Hứa Mộng Mộng có hơi mắc bệnh công chúa, hay làm mấy trò vặt vãnh để cha mẹ chú ý nhưng trong kiếp trước cô vẫn luôn coi nó là em gái.
Lúc mới lên thành phố, nó đã luôn miệng gọi cô là chị, nghe rất ngọt ngào. Khuôn mặt hao hao giống nhau, lại cộng thêm thiếu thốn tình thương gia đình nên cho dù cô ta làm gì cô vẫn chấp nhận.
Nhưng đến tận giây phút này cô mới rõ, từ khi cô bước chân vào nhà là đã trở thành một cây gai chướng mắt đối với Hứa Mộng Mộng.
Cô đã từng xem cô ta là em gái nhưng cô ta lại xem cô như một thứ ghê tởm.
Mạc Thanh đau lòng vỗ nhẹ vào lưng cô, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3738666/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.