Nhuệ Linh vừa bước đến bàn ăn liền sáng rực mắt, mấy ngày qua chẳng hôm nào được ăn món khoai tây chiên yêu thích khiến tâm trạng ăn uống của cô tụt hẳn.
Không ngờ món mà anh nói là khoai tây!
Mạc Thanh đẩy hẳn đĩa khoai tây đến trước mặt cô, cười với dáng vẻ chiều chuộng: “Chỉ được ăn hôm nay thôi đấy, đồ dầu mỡ không tốt.”
Đối với sự quản lý chế độ ăn của Mạc Thanh, Nhuệ Linh rất tuân thủ, thôi thì được ăn là tốt lắm rồi.
"Có ngon không?"
"Rất ngon, cảm ơn anh”
Vị ngầy ngậy tràn ngập trong khoang miệng, vỏ lại giòn tan, Mạc Thanh làm không thua kém gì so với ngoài tiệm.
Cả bữa ăn trông cô hớn hở hẳn, miệng cứ tủm tỉm cười rồi ăn khoai tây. Trong khi bình thường ăn cơm cô chỉ ăn một chén vơi thì nay lại ăn được cả một chén rưỡi.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, giọng điệu có phần tự hào: "Ăn tốt lắm, sau này tôi sẽ làm tiếp cho em”
Nhuệ Linh vui vẻ gật đầu: "Ừm!
Nhớ tới phải hỏi ý kiến của Nhuệ Linh, anh hỏi: "Tối nay em có đi đâu không?"
"Không có, làm sao thế?"
Mạc Thanh cười: "Quán bar mà Trương Đại Minh bàn giao vừa mới được trang trí lại không gian quán, tiện thể muốn đưa em ra ngoài chơi cho khuây khỏa.
Dường như sợ cô hiểu lầm, anh lập tức bồi thêm: "Quán bar của anh theo dạng giải trí, chủ yếu dành cho khách muốn vui chơi khuây khỏa chứ không có thành phần không lành mạnh”
Nhuệ Linh phì cười, cô không nỡ từ chối anh cho lắm, nhìn đôi mắt đầy mong chờ của anh thì có vẻ anh rất muốn đưa cô đi.
Đi chơi một hôm cũng không sao, dù gì bản thảo cô cũng đã soạn sẵn rồi cài lịch đăng, vậy đồng ý thôi.
“Vậy dọn dẹp xong rồi đi.”
Mạc Thanh hớn hở đáp: "Được."
Nhuệ Linh phân vân mãi cuối cùng vẫn là chọn một chiếc váy hai dây hoa nhí màu đen phối cùng cardigan trắng.
Tô thêm chút son, cô sợ anh đợi lâu nên nhanh chóng cầm túi xách đi ra ngoài.
Mạc Thanh thấy Nhuệ Linh mặc váy không khỏi sửng sốt, bình thường cô chỉ mặc quần dài áo phông, lần duy nhất cô mặc váy là váy baby doll nhưng vẫn phổi cùng quần jean dài.
Có lẽ anh không biết nhưng Nhuệ Linh đặc biệt mặc váy cũng là vì anh.
“Tới rồi đấy à” Lâm Duyệt vừa tiễn khách vip xong thì nhìn thấy Mạc Thanh.
Trong đám đông thật sự rất dễ nhận ra Mạc Thanh, dáng người cao ráo khoảng 1m81 với khuôn mặt điển trai nổi bật.
Nhưng lời chào hỏi chưa thốt kịp đã nhìn thấy Mạc Thanh đang nắm tay một cô gái nhỏ đi len qua mấy nhóm khách ồn ào.
"Làm gì mà nhìn chằm chằm thể? Bàn trống ở đâu?” Anh khó chịu cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Duyệt.
Nhìn Nhuệ Linh chằm chằm như thế là bất lịch sự lắm đấy!
Lâm Duyệt chỉ vào chỗ bàn trống ở ngoài cùng của quán, từ đó nhìn ra có thể thấy khung cảnh bên ngoài.
Anh dắt cô đến chỗ bàn đã để trống, lúc này anh mới chợt nhận ra từ lúc vào quán đến giờ mình vẫn luôn nắm khư khư tay của Nhuệ Linh.
"Em ngồi đi, tôi đi gọi đồ uống” Mạc Thanh lúng túng rời đi để không làm cả hai ngượng ngùng nhưng rồi vẫn phải quay lại.
"Em muốn uống gì?"
Toang rồi, chưa đi bar bao giờ nên cô không biết nên uống gì cho phải.
Nhưng mà gọi nước ép hình như cũng không được đi...đi bar uống nước ép nghe không phải rất buồn cười sao?
Trong tiểu thuyết thường là sẽ uống đồ có nồng độ cồn nhẹ như cocktail được pha chế từ rượu kết hợp nước trái cây, soda.
Thôi thì gọi một ly thôi, chỉ cần uống ít chút thôi là không say.
“Tôi muốn một ly Cocktail, anh gọi cho tôi vị gì cũng được.”
Mạc Thanh gật đầu rồi nhanh chóng đi đến quầy pha chế.
Cô thở phào, chuẩn bị ngồi xuống thì phát hiện bàn ghế ở đây hầu như đều cao chót vót.
Có bàn thấp ở đằng kia nhưng đã có khách, bàn này của cô lại là bàn cao, ghế cũng cao.
Chật vật một lúc Nhuệ Linh mới có thể ngồi ngay ngắn trên ghế.
[.]
Lâm Duyệt tò mò hỏi: "Này, cái cô nhóc đó là bạn gái mày hả?”
Nhìn có hơi nhỏ con, trông rất đáng yêu lại mang dáng vẻ điềm tĩnh.
Đặc biệt hơn là lại đi cùng mỹ nam băng giá-Mạc Thanh, một người vốn không thích tiếp xúc quá nhiều với nữ giới như anh vậy mà khi nãy lại nắm tay con gái nhà người ta chặt cứng.
“Giờ vẫn chưa phải, mày đừng có đi đồn linh tinh.
Bị nói trúng nên Lâm Duyệt lúng túng cười mấy cái, đúng là cái miệng cậu hay nói nhiều thật.
"Làm một ly Strawberry Mojito cho cô ấy, tao uống cái nào có ga thôi là được."
Lâm Duyệt không tin lời mình vừa nghe liền hỏi lại: "Mày có bao giờ uống nước có ga đâu? Bình thường là uống rượu cơ mà?”
Anh cười nhạt: “Tao còn phải đưa em ấy về, giữ tỉnh táo vẫn hơn, chưa kể hôm nay anh còn lái xe nữa.
Lâm Duyệt không hỏi nhiều nữa mà đi pha chế.
Rảnh rỗi không có gì làm, anh nhìn về phía của Nhuệ Linh.
Cô ngồi trên chiếc ghế cao chót, chân đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp nhạc, đôi mắt chăm chú dõi ra ngoài đường qua tấm kính trong.
Lâu lâu cô lại nhìn xung quanh, đúng là quán bar theo mô hình thư giãn. Nhạc không phải quá sôi động nên có cả người mang laptop ra đây làm việc.
Đợi Lâm Duyệt pha xong anh liền bưng nước ra, Nhuệ Linh cười nhạt, tay nhận lấy cốc nước.
"Cảm ơn anh.” Nhuệ Linh vừa nói vừa uống một ngụm nhỏ, hương vị này kỳ thực lại rất hợp khẩu vị của cô.
Mùi dâu thoang thoảng và cả cảm giác mát lạnh của bạc hà, rượu Rum pha với tỷ lệ ít nên không cảm thấy nồng.
Nếu nói giống vị gì thì cô chỉ thấy nó giống vị nước ép dâu đóng lon ngoài cửa hàng tiện lợi.
Đồ uống ngon, nhạc sôi động vừa phải, chưa kể khung cảnh náo nhiệt bên ngoài thật sự khiến tâm trạng của Nhuệ Linh được kéo lên.
Hòa mình vào giai điệu nhạc và nhịp sống nơi này mới có thể giải tỏa tâm trạng.
Nhuệ Linh nghiêng đầu, tay chống cằm, nhẹ cất giọng hỏi: " Là Trương Đại Minh bồi thường quán bar này cho anh vì vụ kia sao?"
“Cũng có thể nói là vậy, hắn ta nhiều lần đến đây quấy phá, sau khi giải quyết tôi đã yêu cầu bồi thường bằng quán bar này”
Nghe vậy cô chỉ biết sửng sốt trong lòng, bồi thường bằng cả một quán bar lớn như này...đúng là người giàu làm cái gì cũng khác.
Huống hồ chi vị trí nơi này tốt như vậy, còn đông khách, Trương Đại Minh thật sự cho không anh chỉ vì muốn bồi thường sao?
Chắc là có lý do khác mà Mạc Thanh không tiện nói.
"Chị gái của em đúng là một đứa phiền phức đấy”
"Phải đó anh, em thật sự rất ghét chị ấy. Chị ấy vừa về đã cướp đi tình yêu thương của cha mẹ, anh trai em, giờ lại bỏ nhà đi mất tăm.
Vốn dĩ Nhuệ Linh không muốn nghe cuộc trò chuyện của người khác đâu, nhưng càng nghe cô lại càng nổi da gà.
Người chị gái trong câu chuyện đó thật sự rất mưu mô.
"Chị ấy bày trò mưu hại em khiến em phải chịu ủy khuất, chưa kể còn luôn ra vẻ thị uy với em...
Bày mưu hại người, ác độc ranh mãnh, ra uy với em gái được thốt ra từ miệng của Hứa Mộng Mộng.
Ở góc đó khuất nên dường như cô ta không thấy sự hiện diện của cô, nhưng ở chỗ cô lại nhìn được rõ.
Hứa Mộng Mộng ngồi cùng với một thanh niên tuấn tú, cô vừa nhìn liền nhận ra đó là bạn trai của Hứa Mộng Mộng.
Kiếp trước đã từng gặp qua, cô đương nhiên không quên.
Đi thư giãn mà cũng gặp âm hồn không khỏi khiến Nhuệ Linh tụt hứng.
Nhìn ly nước đang tan đá dần, Nhuệ Linh nghiêng cốc uống một ngụm lớn, cố gắng lảng sự chú ý sang chỗ khác.
Nhưng giọng của thanh niên kia có hơi to tiếng, lọt đến tai cô rõ mồn một.
Vừa nói, tay hắn ta đặt lên đùi của Hứa Mộng Mộng liên tục sở soạng, mà cô em gái ngây thơ của cô lại như không có gì mà tựa đầu lên vai hắn ta.
Bàn tay to lớn của hắn ta càng tiến sâu, Hứa Mộng Mộng sẽ há miệng thở một chút, hai má phiếm hồng như thỏ nhỏ.
Thật buồn nôn!
Có vẻ như em gái cô không biết tên cẩu nam đó có tiền sử chơi xong làm người ta mang thai rồi bỏ nhỉ?
Vả lại hắn ta còn một chân đạp nhiều thuyền, vừa đi với cô ta xong liền có thể vào khách sạn với người khác.
Cô không muốn xía vô chuyện của cô ta nhưng ở nơi công cộng mà làm ra mấy hành động như vậy mà coi cho được sao?
"Làm sao thế?" Mạc Thanh thấy sắc mặt không tốt của cô liền hỏi.
Nhưng có lẽ không cần trả lời thì đoạn hội thoại tiếp theo của hai người kia đã thay cô trả lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]