Nhuệ Linh vừa bước đến bàn ăn liền sáng rực mắt, mấy ngày qua chẳng hôm nào được ăn món khoai tây chiên yêu thích khiến tâm trạng ăn uống của cô tụt hẳn.
Không ngờ món mà anh nói là khoai tây!
Mạc Thanh đẩy hẳn đĩa khoai tây đến trước mặt cô, cười với dáng vẻ chiều chuộng: “Chỉ được ăn hôm nay thôi đấy, đồ dầu mỡ không tốt.”
Đối với sự quản lý chế độ ăn của Mạc Thanh, Nhuệ Linh rất tuân thủ, thôi thì được ăn là tốt lắm rồi.
"Có ngon không?"
"Rất ngon, cảm ơn anh”
Vị ngầy ngậy tràn ngập trong khoang miệng, vỏ lại giòn tan, Mạc Thanh làm không thua kém gì so với ngoài tiệm.
Cả bữa ăn trông cô hớn hở hẳn, miệng cứ tủm tỉm cười rồi ăn khoai tây. Trong khi bình thường ăn cơm cô chỉ ăn một chén vơi thì nay lại ăn được cả một chén rưỡi.
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, giọng điệu có phần tự hào: "Ăn tốt lắm, sau này tôi sẽ làm tiếp cho em”
Nhuệ Linh vui vẻ gật đầu: "Ừm!
Nhớ tới phải hỏi ý kiến của Nhuệ Linh, anh hỏi: "Tối nay em có đi đâu không?"
"Không có, làm sao thế?"
Mạc Thanh cười: "Quán bar mà Trương Đại Minh bàn giao vừa mới được trang trí lại không gian quán, tiện thể muốn đưa em ra ngoài chơi cho khuây khỏa.
Dường như sợ cô hiểu lầm, anh lập tức bồi thêm: "Quán bar của anh theo dạng giải trí, chủ yếu dành cho khách muốn vui chơi khuây khỏa chứ không có thành phần không lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3738307/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.