“Mẹ! Mẹ nghe con nói gì không đó?" Hứa Mộng Mộng khó chịu, khế cau mày khi bà không trả lời.
Đan Thanh lần đầu tiên trong đời cảm thấy cách hành xử của đứa con gái trước mặt hơi cay mắt.
Có lẽ vì bà đã biết sự thật, bởi vậy mà những lời mà Hứa Mộng Mộng nói không thể làm lung lay bà.
"Mộng Mộng, chị con chịu nhiều uất ức mới dọn ra ngoài ở riêng... con đừng nói năng bậy bạ.
Đây cũng là lần đầu tiên bà lên tiếng bảo vệ Nhuệ Linh trước đứa con gái cưng Hứa Mộng Mộng, trong ánh mắt của cô ta không kiềm chế được sự kinh ngạc, hai mắt trợn đến trắng dã.
Dường như cô ta vẫn không hiểu vì sao mà bà lại nói thế, liên tiếp nói ra những điều chướng tai...
"Chị ấy vì trai hỗn hào với mẹ, ham chơi mà bỏ nhà đi biệt tăm tích, đến khi mẹ cầu xin chị ấy về nhà chị ấy còn chẳng thèm để vào tai.
Càng nói càng hăng, Hứa Mộng Mộng không nhịn được mà nói ra luôn suy nghĩ trong lòng: "Chị ấy được ăn học, sống đến giờ này lại còn sung sướng như vậy là nhờ ai chứ?”
Đầu bà nhức nhối không thôi, không chịu nổi nữa liền gằn giọng: "Mộng Mộng, ra ngoài.”
"Gì cơ? Mẹ đuổi con sao?” Hứa Mộng Mộng siết chặt hai tay, ánh mắt ẩn dấu sự căm phẫn.
"Mẹ đã nói chị con không làm gì sai, người sai là mẹ. Bây giờ mẹ không muốn nghe con nói, con ra ngoài đi”
Thấy thái độ cứng rắn của Đan Thanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3737635/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.