Trong suốt một tuần sau đó, Nhuệ Linh liên tục phải nhắn tin trao đổi với Tống Kỳ về chuyện in ấn, số lượng sách, thiết kế bìa và chỉnh sửa nội dung.
Vì muốn bìa sách có thể ưng ý mình một cách tuyệt đối nên cô còn phác thảo hẳn một bìa sách theo ý tưởng trong đầu rồi để họa sĩ triển khai theo sườn.
Học trên trường, làm thêm, viết luận và bản thảo trên app để tham gia các cuộc thi và tham gia góp ý vào các khâu sản xuất. Tất cả đối với Nhuệ Linh đều trong tầm kiểm soát, vẫn có thể chịu đựng được dù chẳng đêm nào trọn giấc.
Cô không lo nhưng Mạc Thanh đã lo trước, anh trông người cô gầy guộc hẳn, sức sống cũng không còn nên đâm ra lo lắng, suốt mấy tuần đều tìm công thức nấu ăn bồi bổ cho cô.
Cũng may khoảng thời gian bận bịu chỉ kéo dài khoảng gần một tháng, giai đoạn in ấn không cần sự góp ý của Nhuệ Linh nên cô có thời gian nghỉ ngơi hơn.
Giữa tháng 12, mọi khâu gần như xong xuôi, qua hôm nay là cuốn sách chính thức ra mắt.
Các fan trên nền tảng viết truyện đều rất ủng hộ, liên tục nhắn cổ vũ trên nhóm giao lưu.
[Tiểu Linh của tôi, mãi ủng hộ!]
[Ngóng chờ cuốn tiểu thuyết đầu tay của em đó!]
[Nhanh quá đi, Tiểu Linh nhà ta từ tác giả mạng nay đã lấn sân sang xuất bản luôn rồi. Dù có làm gì cũng phải ưu tiên sức khỏe đấy]
Bài đăng quảng bá sách trên weibo và Douyin đều được đón nhận nồng nhiệt, cũng có thể vì Nhuệ Linh là tác giả có tiếng sẵn nên thế.
Lúc sách mở link bán trên trang thương mại điện tử của Doyen là khoảng 8 giờ sáng vào cuối tuần, lúc đó Nhuệ Linh đang ngủ say trong phòng.
Cô cũng muốn thức để xem số lượng sách bán được trong hôm đầu tiên lắm nhưng vì Mạc Thanh khuyên cô nên đi ngủ trưa dưỡng sức nên cô đã ngủ một mạch đến chiều tối.
[]
"Em ăn thêm cái này đi, tôi mới học làm nó.”
"Ngon lắm ạ.” Nhuệ Linh cười mỉm.
Điện thoại kề tay cô đổ chuông, Nhuệ Linh có ý muốn tắt âm để ra chỗ khác nghe máy nhưng Mạc Thanh cản lại: "Không sao, em cứ nghe ở đây đi."
Vì anh không phiền nên Nhuệ Linh bắt máy, là Tổng Kỳ gọi tới, nhưng rõ ràng mọi thứ đều đã ổn thỏa sao anh còn gọi?
[Tôi nghe đây.]
Tổng Kỳ xoay xoay cây bút bi trong tay, giọng nói đầy ý tử trêu chọc:
[Nhuệ Linh à, cô không nói dối tôi gì chứ? Sao cô nói với tôi mình chỉ là một tác giả mạng bình thường?]
Cô lúng túng hỏi lại: [Có chuyện gì sao? Tôi quả thật chỉ là một tác giả nhỏ trên nền tảng XXX thôi.]
Đầu dây bên kia vang lên tiếng "", Tổng Kỳ nhìn vào con số 3000 ở báo cáo doanh thu trên máy tính rồi chậc lưỡi: [Một tác giả nhỏ mà đạt 3000 bản trong ngày phát hành đầu tiên. Fan của cô không làm tôi thất vọng đấy.]
Nhuệ Linh ngạc nhiên đến mức làm rớt cả đũa xuống bàn, cô lật đật muốn xác minh lại lần nữa: [Thật sự là 3000 bản sao!?]
Giọng anh ta chắc nịch, loáng thoáng có phần tự hào: [Cô xứng đáng với con số này mà, đừng lo nữa tôi đã nhìn kỹ lắm rồi.]
Một tác giả mạng ra mắt vào 3 năm trước, làm mưa làm gió khuấy đảo các cuộc thi và bảng xếp hạng trên nền tảng XXX không ngờ khi xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên lại đạt tới ngưỡng này.
Chưa kể độc giả liên hệ đến nhà xuất bản với mong muốn thêm cái tên Tiểu Linh Cầm vào danh sách các tác giả tham gia buổi giao lưu với độc giả của Doyen.
Buổi giao lưu tương tác với độc giả được tổ chức hàng năm, tính ra đã tổ chức được 4 năm. Các tác giả mới thường sẽ xuất hiện trong buổi quảng bá khác chứ không góp mặt vào buổi giao lưu với độc giả.
Nhưng vì số lượng người yêu cầu cao, chủ tịch đã xem xét và phê duyệt nên Nhuệ Linh được ghi vào danh sách tham gia.
[Cô sắp xếp chút, chủ nhật tuần này cô sẽ tham gia buổi giao lưu tương tác với độc giả. Nhân dịp này cô sẽ quảng bá sách đến độc giả giúp nâng cao doanh thu.]
Cô lập tức đáp lại, giọng đầy phấn khích: [Được, vậy địa điểm thời gian anh cứ nhắn qua wechat nhé.]
[ừm, chuẩn bị kỹ đấy, hôm đó tôi sẽ đến đón cô.]
Ngay khi vừa tắt máy là Nhuệ Linh đã kể ngay với anh.
“Sách được đặt 3000 bản trong hôm nay, Tổng Kỳ còn nói tôi sẽ được tham gia vào buổi giao lưu với độc giả.”
Mạc Thanh xoa đầu bé đậu nhỏ, ánh mắt ẩn hiện sự tự hào khó nói, bé đậu nhỏ của anh cuối cùng cũng có cơ hội tỏa sáng.
"Em làm tốt lắm, vậy khi nào đi thế? Tôi đưa em đi.”
Nhuệ Linh nuốt miệng thịt trong miệng xuống, cười nhạt: “Cuối tuần này, nhưng mà anh không cần đưa tôi đi đâu, Tổng Kỳ sẽ đón tôi.
"Tống Kỳ đón em?” Mạc Thanh không kiềm được mà buộc miệng nói.
Cô nghiêng đầu: "Sao thế?"
Anh nhận ra bản thân vừa làm ra hành động kì lạ nên vội vàng lấp liểm: "Ý tôi là khi đi nhớ cẩn thận”
Cô gật đầu: "Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.”
Nhuệ Linh tiếp tục ăn cơm mà không hay biết Mạc Thanh ghen đến mức trằn trọc.
Lúc đang rửa chén anh làm bể mất một cái chén nhỏ, tiếng động chói tai làm cô đang ngồi trong phòng lập tức chạy ra.
"Làm sao thế Mạc Thanh?" Cô chạy tới, vẻ mặt lo lắng.
Anh chỉ biết lúng túng cản không để Nhuệ Linh lại gần chỗ mảnh vỡ đang vương vãi dưới nền nhà.
Hay cả khi làm việc ở quán, đi học rồi viết luận là anh cứ suy nghĩ tới mối quan hệ giữa Tống Kỳ và Nhuệ Linh.
Mỗi khi thấy có người gọi tới cho cô là anh lại lén lút xem thử, nếu người gọi là Tổng Kỳ là Mạc Thanh lại lén nghe trộm vài câu.
Rất nhanh đã đến thứ bảy, Nhuệ Linh sửa soạn từ sớm khi còn cách đến tận một tiếng mới đến giờ hẹn.
Hai ngày trước....
"Em hỏi chị nên mặc thế nào để tham gia buổi giao lưu với fan?"
Nhuệ Linh gật đầu, tay sờ nhẹ chóp mũi: "Em cảm thấy gu thời trang của mình có hơi bình thường nên chị tư vấn giúp em được không?”
Đương nhiên Hà Văn Nhi rất tận tâm trong việc này, gì chứ thời trang thì cô rành lắm!
Vì muốn Nhuệ Linh có nhiều sự lựa chọn mà Hà Văn Nhi đã bảo quản gia nhà mình mang bộ sưu tập váy áo năm nay đến quán.
Đợi lúc vắng khách là hai người lại ngồi xem, mà cô vốn dĩ hay phân vân, thấy Hà Văn Nhi gợi ý cái nào nhìn cũng rất hợp nên mãi mà chưa chọn được.
Cuối cùng Văn Nhi không chịu nổi nữa nhắm mắt nhắm mũi phối bừa một bộ đơn giản nhất có thể. Là chiếc áo len trễ vai màu đen phối với chân váy xòe dài màu trắng.
Trong tối hôm đó Âu Dương Mặc đã mang đồ mà tiểu thư nhà mình yêu cầu đến đưa cho Nhuệ Linh.
Hà Văn Nhi đinh ninh không chịu nhận tiền của cô, nói chỉ cần cô mặc cho mình xem là được chứ không cần trả, xem như là quà mừng.
Vì sự giúp đỡ vô cùng nhiệt tình đó nên sau khi mặc đồ mà Văn Nhi tặng, Nhuệ Linh lập tức lấy máy chụp một tấm ảnh toàn thân ở trước gương rồi gửi cho Văn Nhi.
Mặc đồ, tô son và làm tóc, Nhuệ Linh đều làm cẩn thận, tỉ mẩn từng chi tiết một.
Mạc Thanh vừa ngẩng đầu nhìn Nhuệ Linh đi ra liền mặt đỏ tim đập. Bé đậu của anh nay lại đổi phong cách rồi.
Chiếc áo trễ vai làm lộ ra bờ vai mảnh khảnh lại trắng như sứ, tổng thể bộ váy trông như nàng tiên nữ dịu dàng vừa hạ thế, vô cùng lộng lẫy xinh đẹp.
Cô đi đôi giày cao gót trắng, chiều cao cũng ăn gian được đôi phần.
"Tôi đi đây, nếu tôi về trễ giờ cơm thì anh cứ ăn trước nhé.”
Mạc Thanh làm dáng vẻ thản nhiên, người ngả ra sau: "Được, tôi biết rồi.”
Cạch_
Đợi cô đi được vài giây là Mạc Thanh lập tức chạy ra ngoài xem lén tình hình.
Quả nhiên Tống Kỳ đã đợi sẵn ở dưới, Mạc Thanh không nghe được anh ta và cô nói gì nhưng lúc anh ta xuống xe đã để tay lên eo cô, dáng vẻ cả hai rất ám muội.
Lúc lên xe Tổng Kỳ còn giúp Nhuệ Linh cài dây an toàn, mặt cả hai dường như muốn dán sát vào nhau khiến mặt Mạc Thanh nóng phừng phừng như lửa đốt.
Anh đã quên mất bé đậu nhà anh cũng là bông hoa tuyệt sắc được đám ong vo ve bên cạnh.
Không được rồi, phải hành động! Nếu không tên kia đi trước một bước lại giành mất vợ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]