Trong kí ức thoáng qua của hắn, Hứa Nhuệ Linh rất dễ chịu, chỉ cần mua cho cô một món quà nhỏ, đơn giản hơn là dỗ dành một hai câu liền nguôi ngay cơn giận.
Theo suy nghĩ của hắn, em gái mình chỉ là hơi giận dỗi vì cha mẹ thiên vị mà thôi, xuống nước dỗ dành một chút chắc là được đi.
Nhưng Nhuệ Linh cảm thấy hắn rất ấu trĩ, cả mẹ cô, cha cô đều như bị gì đó. Họ nói cô giận nhưng cô nào có giận?
Lòng cô lúc này chẳng có lấy nổi một gợn sóng, một chút giao động nhỏ của cảm xúc cũng không, hoàn toàn không. Nhuệ Linh chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt nỏi, lừ đừ và buồn ngủ vì đi làm cả ngày trời rồi.
Sợ dây dưa lâu sẽ càng lớn chuyện, cô dứt khoát gạt tay hắn, thẳng thắn nói ra: "Em không giận ai hết, từ nay về sau em đã ra ở riêng rồi, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến cuộc sống của mọi người.”
Cô lại nói: "Có một điều mà cả anh và ba mẹ đã nói sai rồi, em không ganh tị với Mộng Mộng, sẽ không cướp đi những cái gì của em ấy, mont rằng anh đừng xen vào quyết định của em.” Lời nói ra lại khiến cô nhẹ nhõm hẳn, có lẽ đây là lời cô muốn nói ra nhất khi cô chết đi, cô không muốn tranh giành thứ tình cảm không thuộc về mình, họ không cung cô không cầu, đôi bên cứ đường ai nấy đi.
Nhuệ Linh kéo vali ra khỏi cánh cổng nhà họ Hứa.
Đường từ đó đến chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3719420/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.