Bà Đan Thanh tưởng bản thân nghe nhầm mới quay sang hỏi lại cô: "Ý con là sao?”
Cô dừng động tác múc cháo, ngẩng đầu đáp: "Con đã thuê một căn hộ để dọn ra, một lát sẽ đi ngay,” xong cô lại tiếp tục múc rồi ăn.
Hứa Dục Thành đen mặt nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, khi trước cô quấn quýt lấy bọn họ không rời để làm thân, bây giờ đột ngột muốn chuyển đi, bọn họ đương nhiên không ngờ tới.
Hứa Mộng Mộng lên tiếng, giọng điệu non nớt như trẻ con: "Chị giận cha mẹ sao? Sao lại muốn dọn ra khỏi nhà? Hay…Mộng Mộng đã làm gì phật ý chị ạ?”
Nghe lời này, bà Đan Thanh trong lòng có lẽ đã nổi cáu, giọng điệu hơi gắt nhẹ: "Con đừng hở ra là giận cha mẹ mấy cái chuyện vớ vẩn này. Còn nữa, con là chị gái, cái gì nhịn được thì bỏ qua hết đi, con bé có tội tình gì sao?”
"Mẹ biết con trách mẹ năm đó để con ở nhà bà nội dưới quê, nhưng cha mẹ cũng đã đón con lên đây, bù đắp và yêu thương, Hứa Mộng Mộng có gì con có đó, sao con lại vô ơn như vậy? Lại còn lấy chuyện dọn ra ngoài để hù dọa sao?” Càng nói bà ấy càng nói hăng say, Hứa Dục Thành nhận ra mọi chuyện dần lâm vào tình thế khó xử cực đoan nên can ngăn.
"Mẹ, em ấy còn chưa nói gì mà mẹ đã suy bụng ta ra bụng người rồi!”
Nhuệ Linh ngoài mặt điềm tĩnh tiếp tục ăn những muỗng cháo cuối cùng, bên trong thì đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3719419/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.