Tần Vũ Tinh nhíu mày, nhấp nháy khóe môi.
Lại là Hạ Thiên!
Nhìn gương mặt đang ngẩng lên từ nơi xa, cô nhìn không rõ ràng biểu cảm củađối phương, nhưng lại nhận định đáy mắt bình tĩnh, tràn ngập sự trêuchọc. Cô lắc đầu, trốn tới trốn lui muốn quên mà tự nhiên khi không lạigặp người ở chỗ này.
Trùng hợp? Hay là…
“Giáo sư Tần,người đàn ông mặc áo len trắng kia thật đẹp trai. Anh ta đang nhìn chúng ta đấy.” Tiểu Vương có chút ngượng ngùng, khẩn trương cười hề hề nói.
Tần Vũ Tinh liếc mắt nhìn cô, nói: “Em biết anh ta là ai sao?”
Tiểu Vương lắc đầu, nói: “Em không biết. Hồi nhỏ các anh ra ngoài làm việc,em phụ giúp mẹ nấu cơm, em không xem ti vi. Chỉ là chị của em học rấtgiỏi, lên chức cao, sau đó làm y tá, gả cho anh rể. Em liền vào thànhphố làm việc, bởi vì chị em nói so với con trai, con gái dễ kiếm việclàm ở thành phố hơn.”
Tần Vũ Tinh ‘ồ’ một tiếng, nói: "Tiếng phổ thông của em rất khá.”
“Hì hì, chị em nói năng lực học hành của em rất giỏi. Anh rể em đã từng học đại học ở Bắc Kinh, anh ấy là người của Lệ Giang chúng em…”
“Hả?” Tần Vũ Tinh thật tò mò cô bé sẽ nói cái gì.
Tiểu Vương gãi gãi đầu, nói: “Không có gì.”
Tần Vũ Tinh cũng không tiếp tục truy vấn, nhướng mày hỏi: “Em có muốn qua nhìn đại minh tinh một chút không?”
Tiểu Vương sửng sốt, nói: “Được sao? Vừa rồi em mới nói giáo sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169009/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.