Bộp một tiếng, Tần Vũ Tinh đóng ập cửa lại.
Thiếu chút nữa Hạ Thiên bị đập vào mặt, ngớ ra một chút rồi cười một cách bất đắc dĩ.
Tần Vũ Tinh ấp úng nói: “Để tôi thu dọn đã” Cô dựa lưng vào cửa, ngẩn người một hồi, tiện tay mở hành lý ra, nhìn quần áo đã được mẹ gấp xếp gọngàng, khẽ thở dài.
“Reng reng reng.”
Điện thoại vang lên, quả nhiên là mẹ Tần.
“Dạ, mẹ ~, con rất khỏe. Xuống máy bay đã tin nhắn cho mẹ rồi.” Tần Vũ Tinh lớn tiếng ra oai nói.
Mẹ Tần bĩu môi, vốn là muốn trách Tần Vũ Tinh đến nơi cũng không gọi điệnbáo bình an một tiếng, nhưng lại oán giận nghẹn họng nửa chừng, nói:“Hừ, con nói sao cũng được. Lệ Giang như thế nào? Tuy là thành phố nhỏ,nhưng hoàn cảnh rất nhàn nhã. Quốc nội đó, mẹ và cha con thích nhất làLệ Giang.”
“Dạ, không phải an bài cũng rất nhàn nhã sao?” Tần Vũ Tinh nói tỉnh bơ.
“Ý của con là thế nào? Bây giờ tình huống của con đặc biệt, mẹ lo lắng con vào trong núi.” Mẹ Tần nói một cách hợp lý hợp tình. Hành trình thựctập của Tần Vũ Tinh quả thật là do chính bà thay đổi.
“Mẹ ~ conđã lớn rồi, dù sao con cũng đã học hết bảy năm, không thể không thựchành. Bây giờ đổi ngược lại, an bài này giống như đi du lịch…”
“Du lịch thì du lịch. Bây giờ con nên giải sầu. Đợi tới ngày lễ mừng nămmới, mẹ sẽ đi chùa Đàm Chá cầu bùa bình an cho con. Gần đây có chút xuixẻo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169011/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.