Chương trước
Chương sau
Là Từ Trường Sinh.

Nhân viên đi lại trên hành lang huyên náo, Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, xoay người, nhìn chằm chằm Từ Trường Sinh.

Vóc người anh cao lớn gầy gò, da thịt trắng noãn, mang gọng kính màu vàngkim, toàn thân xứng với hai chữ nho nhã. Mái tóc đen như mực nổi bậtdưới ánh mặt trời chói lọi giữa trưa, vô cùng sáng ngời.

"Đi ăn cơm chung nhé." Từ Trường Sinh mở miệng.

Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, tùy ý giật giật chân, nói: "Được."

Cô bước về phía trước một bước, Từ Trường Sinh tiến lại gần, tự nhiên nắmtay phải của cô, cả người Từ Trường Sinh cứng đờ. Cô đưa tay phải lên,lấy tay trái gạt tay của anh ra, nói: “Chúng ta cần nói chuyện mộtchút.”

Từ Trường Sinh khẽ sửng sốt. Anh nhìn chằm chằm Tần VũTinh, đột nhiên cảm thấy cô gái nhỏ cao gầy trước mặt thật xa lạ. Ánhmắt của cô rất sáng, rất kiên định, mơ hồ lộ ra vài phần xa cách.

Thật lâu sau anh mới nói: “Được, vậy thì đừng ăn ở căn tin.”

Tần Vũ không không có ý kiến, cũng không giải thích được sao cô lại mang Từ Trường Sinh đến nhà hàng nhỏ tao nhã lịch sự mà lần trước Hạ Thiên đãmời cô ăn. Hai người chọn một

Từ Trường Sinh vòng tay trước ngực, xoa cằm, nói: “Vũ Tinh, em còn tin tưởng anh không?”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, cười nói: “Anh đáng tin tưởng sao?” Cô nhướng mày, khuôn mặt càng lộ vẻ lạnh nhạt.

Từ Trường Sinh rũ mắt, nói: “Anh và Bạch Nhược Đồng quen biết rất ngẫunhiên. Khoảng một năm trước, cô ấy đăng ký khám bệnh ngoại trú.”

“Cho nên?” Tần Vũ Tinh khinh thường nhếch môi.

“Sau đó cô ấy nhờ bạn bè nói dùm, bởi vì thân phận đặc biệt của cô ấy, thường xuyên tiếp xúc, cứ như vậy.”

“Cứ như vậy?” Tần Vũ Tinh hừ lạnh, nói: “Chuyện gì cũng chưa xảy ra à, ví dụ như tình cảm?”

Từ Trường Sinh quay đầu nhìn về phía núi đá giả phía trong sân, nói thẳng: “Cô ấy và anh có tình ý.”

Tần Vũ Tinh cười, không hiểu sao cảm thấy đặc biệt tức giận, nói: “TừTrường Sinh, sao em tự nhiên cảm thấy hình như đây là lần đâu tiên emthật sự nhận biết anh. Anh tưởng quy kết nguyên nhân mình phản bội hônước lên người người khác là tốt lắm hay sao?”

Từ Trường Sinh nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: “Vũ Tinh, anh không cần thiết lừa em. Nếukhông anh sẽ không chủ động trêu chọc người khác…”

“Nhưng cho dùn là người khác trêu chọc anh đi, một bàn tay vỗ thì làm sao thành tiếng, có đúng không?”

Từ Trường Sinh không nói, anh im lặng rồi nói: “Đối với cảm giác mới lại, sâu trong lòng mỗi người đều có vài phần hiếu kỳ.”

“Ý của anh là sau này anh là người chủ động?” Tần Vũ Tinh giễu cợt nói.

“Có lẽ vậy! Tóm lại, quả thật anh đã từng có giai đoạn không đúng đắn.Nhưng sau này anh biết tụi anh không có khả năng, hôm nay đã trở về vịtrí cũ.” Từ Trường Sinh nói một cách nghiêm túc.

Tần Vũ Tinh háhốc miệng, đóng lại, hết lời nói: “Anh cảm thấy những lời nói này củaanh đối với em là hợp tình hợp lý thì phải? Bởi vì cảm thấy không có khả năng, cho nên liền buông tay. Như vậy thì tại sao anh lại để cho cô ấynhập viện công khai? Anh có nghĩ tới chuyện này sẽ bị em phát hiệnkhông? Còn có dạ vũ tuần trước, diễɳðàɳl€qu¥đ©n vì sao anh lại chiềutheo ý cô ấy mà khiêu vũ? Chẳng lẽ anh không hiểu được lúc đó có baonhiêu truyền thông sao? Đây chính là lý trí của anh?”

Từ Trường Sinh cụp mắt xuống, hai tay để trên bàn bắt chéo, chà xát, nói: “Sẽ không còn lần sau.”

*Lời người chỉnh ngữ: ahhhh ta nhịn không nổi… nhất định phải nói… phải công nhận, anh Từ phải là một tên đàn ông “tự tin” nhất trên đời mà ta thấy… hay là một tên *asshole* có ego bự nhất mà ta gặp… tỉnh bơ nói giốngnhư: ‘em à, anh ra ngoài chơi gái một năm trước, bây giờ mới thấy khônghợp nữa, nên anh về với em nè, không có lần sau đâu!’ … **đập đập đầu** … thật sự ngoài đời có loại đàn ông này không ta???

Tần Vũ Tinhtức giận nhìn anh chằm chằm nói: “Chúng ta vẫn còn chưa kết hôn, anh lại dùng bộ dạng vợ chồng già lâu năm kể chuyện ngoại tình của anh cho emnghe. Anh cho rằng em sẽ tha thứ cho anh sao?”

Từ Trường Sinhngẩn đầu, bộ dạng nghiêm túc nhìn cô, nói: “Anh hiểu rõ em là người nhưthế nào, em sẽ tha thứ cho anh, cũng như không so đo với anh một cáchkhông cần thiết, có đúng không Vũ Tinh? Chúng ta là vợ chồng chưa cưới,là bạn bè, cũng là người thân. Anh nói sẽ không có lần sau, thì nhấtđịnh không có lần sau.”

Một trận đau đầu kéo tới, rầm rầm vangdội, Tần Vũ Tinh nhìn chằm chằm Từ Trường Sinh. Trong đầu cô chợt hiệnra gương mặt của Hạ Thiên.

Đêm đó, Hạ Thiên đã nói với cô: đâychính là cuộc sống của em sao? Đời người không có tinh thần phấn chấn,giống như mặt biển yên tĩnh, giống nhu không có gió cuộn, thật ra phíadưới mặt biển là sóng cả dữ dội, có lẽ một ngày nào đó sóng lớn sẽ tiêudiệt cô hoàn toàn.

Trời ạ, tự nhiên trong lòng cô lại có chútđồng ý với quan điểm của Hạ Thiên, chuyện này thật đáng sợ! Cô hẳn làcùng loại người với Từ Trường Sinh. Dầu gì Từ Trường Sinh chịu phân tích vấn đề của bản thân, hơn nữa còn hứa hẹn giải quyết vấn đề. Dù sao vẫnđỡ hơn việc phải thích ứng một lần nữa với một người đàn ông cố chấpchứ?

Cô có chút hoang mang, bể đầu sức trán, nghĩ không ra, dứt khoát không thèm nghĩ nữa!

Cô liếm khóe môi khô khốc, nói: “Anh Từ, chúng ta chia tay thôi.”

*Lời người chỉnh ngữ: **hú hồn! *quẹt quẹt trán*… chị làm tôi tưởng chị bỏ qua cho anh ta…

Từ Trường Sinh sửng sốt, trong lòng nảy sinh cảm giác khó chịu. Anh đãtừng nghĩ tới nhiều lần cảnh tượng Tần Vũ Tinh sẽ bỏ anh, nhưng tuyệtđối không phải là gương mặt hững hờ, thái độ tỉnh táo kiềm chế, thảnnhiên nói: chúng ta chia tay thôi.

“Vũ Tinh, thật sẽ không có lần sau.” Từ Trường Sinh cao giọng, âm thanh thoát ra thân thiết ngoàitưởng tượng. Có lẽ là quá quen thuộc với bộ dạng ôn hòa yên tĩnh của Tần Vũ Tinh, cho nên hôm nay lúc này, anh cảm thấy Tần Vũ Tinh giống nhưmột người khác.

Rất xa lạ, rất lạnh nhạt.

“Không saocả.”Tần Vũ Tinh thẩn thờ nói: “Cám ơn anh chăm sóc em mấy năm nay. Cóđôi khi đám bạn thân hỏi em và anh đã tiến triển tới mức độ nào, em nóichúng ta trước sau vẫn chưa vượt quá giới hạn. Lúc đó em cảm thấy rấtkiêu ngạo, hiện tại nghĩ lại, có lẽ anh không cần thiết. Lúc thích mộtngười nào đó, có rất nhiều chuyện không thể tự kiềm chế. Giống như anhkhông cách nào tự tuyệt Bạch Nhược Đồng. Lúc không thích người nào rồi,cho dù hai người ở chung với nhau thật ấm áp, sớm muộn gì thì cũng sẽ bị một lần tò mò mà gây nên tổn thương cho nhau.” Cô nói xong thì vành mắt cũng ửng đỏ. Tình cảm vun đắp mấy năm nay, vậy mà một sớm một chiều đãtan vỡ hoàn toàn.

Mặt của Từ Trường Sinh trầm xuống, tay phảitrên bàn vươn ra bắt lấy tay trái của Tần Vũ Tinh, xoa xoa lòng bàn taycủa cô, rồi siết chặt. Anh dùng tay mạnh hơn so với sức lực anh tưởng,không hiểu sao nơi tim co rút đau đớn, lắc đầu một cái, nói: “Anh khôngchấp nhận.”

“Ha ha.” Tần Vũ Tinh cười nói: “Từ Trường Sinh, tínhtính chúng ta rất giống nhau, luôn suy nghĩ quá nhiều, vốn là đã mất đitính cách hồn nhiên. Điều này đáng sợ hơn, có lẽ cứ tiếp tục như thế,chúng ta có thể làm trọn vai trò mà chúng ta muốn đóng vai. Em nhớ lầntrước anh nói em là chòm sao Bạch Dương, các người đều nói không thể tin được. Chòm Bạch Dương dám yêu dám làm, tính tình nóng nảy, thật là emsao?”

“Vũ Tinh. Anh nghĩ…” Từ Trường Sinh dừng lại chốc lát, nói: “Anh nghĩ rằng trong lòng anh vẫn còn quan tâm tới em.”

Tần Vũ Tinh không nói chuyện, cô dùng sức lấy tay ra, nói: “Đã quá muộn.”Nói xong, cô cầm túi xách tay, nhanh chóng xoay người bỏ đi. Nhìn ánhmắt nghiêm khắc đau khổ giãy dụa của Từ Trường Sinh, cô có chút mềmlòng, vì thế liều mạng bỏ đi. Mấy năm chung đụng là từ từ tích lũy,không có gì khắc khổ khắc sâu trong lòng, lại như đá chảy nước mòn. Buổi xem phim giữa trưa, bài tập trong phòng tự học, phụ đạo phút chót trước khi thi, vô số hình ảnh tràn ngập trong đầu óc cô. Có nhiều việc mìnhmuốn buông tay không có nghĩa là mình sẽ làm được liền.

Mặc dù thức ăn không ngon miệng, nhưng vẫn như cũ, nói bỏ thì tiếc.

Tần Vũ Tinh bàn giao xong ca bệnh thì lái xe về nhà. Lúc đi ngang qua diđộng Trung Quốc thì mua một dãy số mới. Về nhà nghi ngơi được một tuầnthì lên máy bay đi tu nghiệp.

Lần tu nghiệp này phải đi bệnh viện thực tập. Cũng may mọi người chiếu cố cô, an bày cho cô làm ở bệnh viện trực thuộc Phủ Thị Chính ở Lệ Giang, tỉnh Vân Nam. Lái xe không bao xalà có thể đi Cổ Thành chơi, hoàn cảnh rất tốt.

Hình như Hạ Thiên là một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống của Tần Vũ Tinh, phát ra xong liền bị tắt ngấm.

Cô không nghĩ rằng mình sẽ đơm hoa kết trái với người của làng giải trí,cho nên dứt khoát không bỏ nhiều tâm tư. Có đôi khi, Tần Vũ Tinh vẫn như cũ, duy trì lý trí đã cắm rễ rất sâu trong lòng cô.

Cô rất sợ bị vứt bỏ, cho nên vừa thấy chuyện có chiều hướng chuyển xấu, cô liền lập tức buông tay, lui về phía sau.

Thành phố Lệ Giang là thành phố du lịch, đông ấm hè mát, độ ấm trung bìnhhàng năm là mười độ trở lên. So với Bắc Kinh rét lạnh thì nơi này quảthật là thiên đường. Phi trường không lớn, tới đón máy bay chính là mộtnữ hướng dẫn viên du lịch họ Vương người dân tộc Nạp Tây.

“Giáo sư Tần, bệnh viện nói chị là khách, bảo em dẫn chị đi tham quan trước.”

Tần Vũ Tinh hành lễ chào tiểu Vương, lễ phép nói: “Tôi đến thực tập không phải là khách mời.”

“Không không không, chủ nhiệm Từ cố ý mướn tới chiêu đãi chị ạ.”

Tần Vũ Tinh không biết làm sao, nói: “Đi về bệnh viện trước đi.”

“Chủ nhiệm Từ dặn dò em phải dẫn chị đi tham quang một vòng. Em đã chuẩn bịsẳn vài lộ trình, chị có muốn đi Đại Lý và Côn Minh không? Hay là đivùng hồ Lugu ? Cũng có thể đi Hương Cách Lý Lập .” Vương Đạo chớp mắtnhìn cô chằm chằm, hiện ra vẻ đáng thương tội nghiệp.

Tần Vũ Tinh nhìn khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay của cô, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“18.” Vương Đạo trả lời nhanh nhẩu.

Tần Vũ Tinh có chút nghi ngờ nhìn cô.

“18 tuổi ta. Chúng em ở đây ai cũng dùng tuổi ta. Em biết nói tiếng phổ thông, còn có thể nói vài câu tiếng Anh…”

Hì hì, Tần Vũ Tinh nở nụ cười. Vì phải kiếm sống, rất nhiều cô bé mới mười mấy tuổi ở nơi hẻo lánh này phải nghỉ học đi làm, vì thế cô cũng khôngmuốn làm cô bé này khó xử.

“Được rồi, đi về phòng trọ trước, ngày mai mới đi bệnh viện.”

“Dạ, em đưa chị tới khách sạn trước. Chủ nhiệm Từ đặt cho chị một chỗở trong Cổ Thành, cấp bậc này là cao quý nhất rồi.” Tần Vũ Tinh ‘à’ một tiếng, trong lòng cũng biết vì sao có người sẳn lòng nâng đỡ cô.

Những người lớn tuổi nhà họ Tần của bọn họ, từ bác hai cho tới chú út của côđều là người trong ngành y. Mặc kệ là trên phương diện chính phủ hay xínghiệp nước ngoài, họ đều có rất nhiều quan hệ thân thiết. Năm đó, chacủa cô có tiếng là lão Tần ‘dao sắc’ trong giới ngoại khoa, sau này làviện trưởng ở một trong những bệnh viện tam giáp*. Với tiền nóng đầu từnước ngoài ở Bắc Kinh càng ngày càng nhiều, hiện giờ họ đã kinh doanhbệnh viện tư nhân hết rồi…

*Bệnh viện tam giáp: là những bệnhviện được sếp hàng số 1 về lãnh vực quản lý và dịch vụ y tế, chất lượngvà an toàn y khoa, trình độ kỹ thuật và hiệu quả. Đây là cách đánh giácác bệnh viện ở Trung Quốc.

Nghe cô nói đi công tác nghiên cứu, vừa ra tới trước cửa thì mẹ cô nhận được không ít điện thoại, đều làbệnh viện dành chỗ thực tập cho cô, xác định là vì muốn bám víu quan hệcủa gia đình bọn họ.

“Giáo sư Tần, lần này chị tính ở lại LệGiang bao lâu?” Sau khi lên xe, Tiểu Vương hỏi thăm có tính chất thămdò, giống như đang nghĩ chuyện mình có cơ hội kéo dài kỳ hạn làm việckhông.

“Em đừng gọi tôi là giáo sư Tần, không được tự nhiên…” Tần Vũ Tinh cười nói.

“Không thể được. Chủ nhiệm Từ nói chị là sinh viên ưu tú của Bắc Đại, Bắc Đạiđó… Em chỉ biết hai trường đại học, chính là Thanh Hoa và Bắc Đại.”

Tần Vũ Tinh lắc đầu, không lên tiếng. Mỗi người khi gặp một người nào đólần đầu tiên, người ta sẽ dùng đặc điểm bên ngoài nào đó để phán xét đối phương. Xấu một chút thì thích lấy bằng cấp ra nói chuyện, xinh đẹp một chút thì yêu thích biểu lộ hình dáng bản thân. Nhưng các phương diệnđiều kiện của cô đều không tệ, tại sao lại không có ai thích?

Hay là ám chỉ tính cách của cô quá kém?

Tần Vũ Tinh bị chính mình chọc cười, không bao lâu đã đến cửa Cổ Thành.

“Chúng ta đi bộ vào thôi, phía trước không cho xe đi .” Vương Đạo đi về phíacốp xe, lấy ra va li của cô, nói: “Giáo sư Tần, tới trưa em tới đón chịđi ăn lẩu bò Tây Tạng, vừa thơm vừa ăn rất ngon. Em sẽ tìm một nhà hàngven sông, rất có tình điệu.”

Đây là một khách sạn theo phong cách nhà trọ cổ xưa, Tần Vũ Tinh vừa bước vào cửa thì bị một luồn hương gỗđàn hương đập vào mặt.

“Chắc chị phải về ký túc xá của bệnh viện thôi.” Tần Vũ Tinh hất cằm lên, nhìn chung quanh.

“Em không hiểu.” Vương Đạo đang làm thủ tục ở trước quầy, nói: “Phòng kýtúc xá của bệnh viện rất đông người. Chủ nhiệm Từ sợ chị ở không quen,thuê nhà ở bên ngoài cho chị. Cho nên phải tốn thời gian thu dọn lại.”

“Ồ, không phải em là hướng dẫn viên du lịch sao? Hình như rất quen thuộcđối với hoàn cảnh trong viện.” Tần Vũ Tinh kinh ngạc hỏi.

Vương Đạo đỏ mặt lên, nói thật lòng: “Chị em làm ở bệnh viện.”

“À, khó trách.” Tần Vũ Tinh lười truy cứu. Cô thật thích cảm giác ở LệGiang, tự do, tản mạn, lười biếng, khoan thai tự đắc… Hoàn toàn phù hợpvới tâm tình yên tĩnh của cô ngay lúc này.

“Giáo sư Tần, ra khỏicửa khách sạn này là phố Tứ Phương. Đi theo con đường mòn bên phải là sẽ tới một chợ nhỏ. Tại ngã tư đường, đi thẳng phía trước có rất nhiềutiệm cơm đặc sắc, quẹo trái là con đường của mấy quán bar. Buổi tối cóchút ồn ào, chẳng qua chỉ là có người buồn bực. Người tới Lệ Giang là để giải sầu, độc thân trong thành phố, có rất thiếu nữ thất tình.” Cô chớp mắt vài cái, bộ dạng giống như muốn nói gì nhưng lại thôi.

“Chịđi thay đồ trước đi, em ở đại sảnh đợi chị nhé. Sau đó em sẽ dẫn giáo sư Tần đi ăn cơm.” Tiểu Vương cười ngây ngô, đưa cho Tần Vũ Tinh cái chìakhóa.

Tần Vũ Tinh ở lầu 2, phòng không lớn lắm, ngăn nắp. Vừa vào cửa bên tay trái là phòng vệ sinh, ở giữa là một giường lớn, đầu giường có tủ đầu giường. Toàn bộ đồ dùng bằng gỗ trong phòng được trang trívới màu nâu sậm. Đối diện với cửa vào là cánh cửa sổ, cô đưa tay đẩy ra, một con đường nhỏ đập vào mắt.

Nóc nhà khách sạn ở đây rất đẹp, dõi mắt có thể nhìn thấy rất xa.

Hình như chân trời xa xa và một loạt nóc nhà nối liền thành một đường, rất tinh khiết, rất đẹp.

Tần Vũ Tinh cởi áo lông ra, thay quần jeans và áo nỉ trùm đầu màu hồngnhạt, khoác bên ngoài một loại áo bành tô bằng nỉ màu xám. Cô bới tóclên cao, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, mang theo bao tay, đi xuống lầu.

Bởi vì là chuyến bay sớm, cho nên cô thật sự có chút đói bụng.

Tiểu Vương thấy cô đi xuống cầu thang, vội vàng đứng lên, cung kính nói: “Giáo sư Tần, chị thật nhanh.”

Tần Vũ Tinh nhún nhún vai, nói: “Đi ăn cơm trước đã, tôi mời em.”

“À, như vậy không tốt. Chủ nhiệm Từ nói được phép chi trả đấy.”

Tần Vũ Tinh từ chối nói: “Chuyện này phải nghe theo lời chị.”

Tiểu Vương thấy sắc mặt cô kiên quyết, không dám kiên trì nữa.

Người du lịch cuối năm không nhiều lắm, Tần Vũ Tinh đi theo Tiểu Vương vàomột nhà hàng ven sông, không bao lâu sau thì nồi lẩu bò Tây Tạng sôisùng sục được mang lên. Mỗi người bọn họ chọn một ít thịt và rau cải,kết hợp với nước tương giầm dưa leo*, mùi vị không kém thịt dê Bắc Kinhbao nhiêu.

*Chỗ này ta chém… QT dịch là nguyên liệu mạt chược gìđó, ta thấy kỳ, tra từ cùng âm thì hình như có liên quan tới một loạisốt nước tương và dưa leo…  mong các nàng thông cảm.

Thỉnhthoảng có một vài nghệ sĩ đi tới ca hát vài bài, Tần Vũ Tinh cũng khôngtừ chối. Thấy cô hào phóng, một người đàn ông kéo đàn cầm hình vuông đitới, Tần Vũ Tinh hỏi giá xong liền gật đầu.

Tiểu Vương thấy không được, nhắc nhở cô: “Giáo sư Tần, chị có thể nói giá.”

Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, nói: “Thôi,, trời lạnh, mọi người thật không dễ dàng.”

Tiểu Vương yên lặng nhìn cô một hồi, nói: “Giáo sư Tần, chị thật lương thiện.”

Tần Vũ Tinh ngẩn người, nhìn gương mặt chất phát kia, miệng khẽ nhếch môicười. Lương thiện? Từng có người chỉ vào ót, nói cô ác độc…

Nhớtới thời niên thiếu của mình, bởi vì học giỏi, gia thế tốt, lại xinhđẹp, toàn thân quả thật đáng để phô trương, không biết nặng nhẹ gây rahọa lớn. Chỉ là lúc đó bản thân quá tốt, cái gì cũng dám làm, cái gìcũng chịu tin tưởng.

Có người nói, quá khứ của một người đàn ông tốt tất nhiên là quá trình rèn luyện của rất nhiều người phụ nữ.

Như vậy sau lưng của một người phụ nữ rụt rè sợ hãi, nhất định đã xảy ra một bi kịch khó có thể thu lại.

“Cho tôi chai bia.” Tần Vũ Tinh nói với người phục vụ. Cô nhìn Tiểu Vương, hỏi: “Em cũng uống vài ly chứ?”

Trên mặt Tiểu Vương nóng lên, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi giáo sư Tần, em không biết uống rượu.”

“À, không sao.”

Hai người ăn xong bữa trưa phong phú, thông qua Tiểu Vương, cô hiểu biếtđại khái về bệnh viện. Bệnh viện này không hề có chỗ cho cô thực tập,chỉ là những bệnh viện nghiên cứu thực tập đều ở trong núi. Sư phụ sợ cô chịu khổ, nên nhất định nhét cô vào đây. Đương nhiên, chủ nhiệm Từ vẫnvui vẻ tiếp nhận cô… Huống hồ Lệ Giang là một thành phố du lịch, rấtnhiều con đường du lịch đều lấy Lệ Giang làm trung tâm, bắn ra bốn phíabên ngoài. Mọi người an bài đều có vài phần muốn giải sầu cho cô.

Từ Trường Sinh lên trang đầu, tất nhiên sư phụ sẽ cho rằng trong lòng côkhông dễ chịu. May mà mẹ cô không lên mấy trang Mircoblogging, nếu không sẽ tức điên lên… Khó trách bác Chương gái không hề đề cập tới chuyệnnày, tất nhiên là muốn xử lý một cách êm đẹp, quan hệ xã hội vội vã,danh tiếng mất đi mới là chính.

Có đôi khi chuyện bất ngờ xảy ra, thật ra thì phương pháp xử lý tốt nhất chính là để nguội.

Đóng băng, chắc chắn sau khoảng thời gian dài sẽ hòa tan thành nước.

Giống như chúng ta vẫn thường nói một câu, chuyện đau lòng muốn chết của ngày hôm qua mà hôm nay nhắc tới chính là quá khứ của ngày mai, tất cả những chuyện cũ của năm trước dồn lại sang năm, thật sự chỉ là những hồi ứctrong năm mới. Đến cuối cùng, người ta cũng không còn nhớ rõ vì sao lạiđau khổ.

Hai người đi một hồi, vẫn nghe được tiếng của Tiểu Vương líu ríu an bài: “Buổi tối đi quán bar chơi một chút, thể nghiệm phongtình bản xứ. Tin tức khí tượng ngày mai không có gió, có thể ngồi xe cáp lên Ngọc Long Tuyết . Ngày mai có thể đi hồ Lugu, chỉ là đường lên núicó hơi xa, giáo sư Tần, chị có bị say xe không?”

“Hả?” Ánh mắt của Tần Vũ Tinh rơi vào đám người đột nhiên bắt đầu chạy ở phía xa, không để ý đến Tiểu Vương đang nói gì.

Tiểu Vương nhìn theo ánh mắt của cô, nói: “Phía trước là phố Tứ Phương, cócô gái tộc Nạp Tây đang hướng dẫn mọi người khiêu vũ đấy. Chính là vâythành một vòng tròn lớn, đi theo điệu vũ âm nhạc, em dẫn chị qua chơimột chút…”

Tần Vũ Tinh đi theo cô tới phố Tứ Phương, phát hiện hình như không phải chỉ là chuyện khiêu vũ mà hấp dẫn nhiều người như vậy.

“À, hôm nay lại có quay phim.” Tiểu Vương oán giận nói.

“Quay phim?” Thần kinh Tần Vũ Tinh căn thẳng, hiện giờ đối với mấy chữ nghệ sĩ diễn viên, cô rất mẫn cảm.

“Dạ, rất nhiều phim lấy Lệ Giang làm cảnh. Nhiều người như thế này, trong ba tầng, ngoài ba tầng vây quanh, chắc là có minh tinh.” Tiểu Vương phântích nói.

Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta đi đường vòng thôi.”

“Giáo sư Tần, chị không muốn nhìn một chút sao?”

Tần Vũ Tinh ‘à’ một tiếng, phát hiện mắt của Tiểu Vương sáng lên một cáchđặc biệt, bộ dạng rất muốn nhìn thấy minh tinh, không khỏi nở nụ cười,nói: “Vậy thì đi xem thử.”

“Dạ, em dẫn chị đi đường này. Chúng ta từ đường này đi vào, sau đó đi ngang, lại từ một con phố khác đi vềhướng phố Tứ Phương, bên trong chính là chỗ chụp hình đó ạ. Không quenthuộc đường cái sẽ không biết đâu.” Tiểu Vương đắc ý nói.

Tần Vũ Tinh gật đầu, hai người đi vòng vèo trở lại, đi vòng đến một con phốkhác, sau đó đi xuống, quả nhiên liền đi tới đám người bên trong. Nhữnglữ khách cùng một ý nghĩ lẽn vào giống như Tiểu Vương cũng không ít, xaxa còn có bảo vệ đứng bên cạnh máy chụp hình đuổi người.

Tần Vũ Tinh do dự một chút, đi theo Tiểu Vương xuống đường dốc, kiễng chân lên nhìn về hướng xa xa.

Sau khi bảo vệ đuổi đi hai người hâm mộ, nhìn về hướng bọn họ đi tới, ánhmắt có chút do dự, nói: “Nơi này không cho người ngoài vào.”

TầnVũ Tinh sửng sốt, Tiểu Vương đi lên, xổ ra một tràng tiếng địa phương.Khiến Tần Vũ Tinh ngạc nhiên chính là bảo vệ không la hét với bọn họ.

“Em nói gì với bọn họ thế?”

Tiểu Vương ngượng ngùng nói: “ Em nói giáo sư Tần cũng là minh tinh.”

Tần Vũ Tinh ngẩn người ra. Dáng người cô cao gầy, áo bành tô nỉ màu xám bắt chéo phía trước lộ ra những tia sáng óng ánh, đôi ủng da ngang gối màunâu, toàn thân thoạt nhìn khoan thai lão luyện, nhưng lại có mấy phầnkhuôn mẫu của minh tinh.

Cô nhìn chằm chằm Tiểu Vương một hồi rồi đột nhiên bật cười. Cô bé này thật thú vị! Nhưng cô cười chưa được baolâu thì cả người cứng đờ lại. Xa xa, gương mặt có vẻ quen thuộc, nổi bật dưới ánh mặt trời chói lọi, đặc biệt chói mắt.

Có nhiều ngườivây quanh anh. Có người đưa nước, có người lau khăn lông, có người trang điểm, có người còn chạy lúp xúp tới che dù… Nhưng những điều này khôngquan trọng.

Quan trọng là ánh mắt của anh, đang nhìn về phía cô.

Không sai, chỉ nhìn cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.