Tần Vũ Tinh chớp chớp mắt ngồi dậy.
Trán của cô đầy mồ hôi, chân tóc đều ướt hết rồi. Tốt ở chỗ là nhiệt độ đãgiảm xuống nhiều. Mặc dù cảm giác bủn rủn vẫn còn tồn tại, nhưng tinhthần lại không đến nổi nào. Tần Vũ Tinh khát nước, trong lòng biết đổ mồ hôi cần phải uống thêm nước, cho nên cô bước xuống giường, đi đến chỗbình nước trước, uống hết cả hai ly nước.
Cọt kẹt một tiếng, cô giật mình một chút, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tinh Tinh, đã tỉnh rồi hả?”
Tần Vũ Tinh hơi ngớ người ra, quay đầu lại, vội vàng nhoẻn miệng cười, nói: “Me ~."
“Leo lên giường mau, không sợ bị lạnh à!” Mẹ Tần trách cứ nhìn cô, tay bưngchén cháo, đặt ở trên tủ đầu giường, nói: “Ăn chút gì đi.”
Tần Vũ Tin khéo léo ‘ừ’ một tiếng, ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt của mẹ một hồi, nói: “Mẹ, mẹ thật tốt.”
Mẹ Tần có chút sửng sốt, lúng túng cười nói: “Mắc bệnh gì vậy? Cố ý lấy lòng mẹ à?”
Người già không có thói quen con gái đột nhiên thân thiết. Tuy rằng tronglòng vui vẻ, nhưng mặt ngoài thật nghiêm túc, nói: “Đừng tưởng rằng nhưthế thì mẹ sẽ bỏ qua cho con. Nếu con không nói thì mẹ sẽ kiếm nhà họ Từ đó.”
Tần Vũ Tinh bĩu môi,, nói: “Có gì đáng nói đâu. Người ta chướng mắt con thôi.”
“Nói cái gì!” Mẹ Tần cau mày.
Tần Vũ Tinh biết mình lỡ lời, đỏ mặt nói: “Tốt lắm mẹ. Chuyện tình cảmthuận theo tự nhiên đi. Con cảm thấy rất mệt mỏi, mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169004/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.