Tần Vũ Tinh nhìn thẳng phía trước, đưa lưng về phía Hạ Thiên, thấp giọng hỏi: “Anh cứ đi theo tôi làm cái gì?”
Hạ Thiên im lặng không nói, anh bước lên trước một bước dài, đi đến bên cạnh cô, bàn tay dài vươn ra, chạm vào vách tường lạnh lẽo, vuốt lên vuốt xuống, hình như trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
“Tâm tình em không tốt, cho nên tôi muốn đi theo.”
“Ha ha.” Tần Vũ Tinh cười lạnh nói: “Anh thật sự là một người kỳ quái. Tâm tình tôi không tốt có liên quan gì tới anh?” Cô hất cằm lên, nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên, ánh mắt mang theo chút tò mò nghiên cứu.
Hạ Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, nói: “Trên thế giới này, mỗi người sinh ra đều không có quan hệ. Nhưng dần dần, bởi vì gặp gỡ khác nhau, sẽ từ từ xảy ra quan hệ.”
Phốc… Tần Vũ Tinh vui vẻ, nói: “Mặt dày! Bất cứ điều gì anh nói, đều đi theo phương hướng không thể tưởng tượng nổi.”
“À, em tin duyên phận không?” Hạ Thiên nghiêm túc mở miệng hỏi, âm thanh trầm lặng mang theo cảm xúc có phần run run.
“Duyên phận?” Tần Vũ Tinh lắc đầu, châm chọc nói: “Tôi không tin!” Thật lâu sau, cô nói: “Tôi tin Thượng Đế! Tôi tin thiện ý! Tôi tin Thượng Đế sẽ chỉ dẫn hướng đi đúng cho tôi.”
“Vậy Từ Trường Sinh đã làm lễ rửa tội rồi?” Hạ Thiên chợt quay đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tần Vũ Tinh cắn môi dưới, ấp úng nói: “ Ừ.”
“Nhưng anh ta vẫn phản bội lại hôn ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2168998/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.