Gió đêm thổi tóc hai người bay lên, Tần Vũ Tinh rụt đầu vai lại.
“Ngáp!” Cô đỏ mặt, lè lưỡi.
Hạ Thiên cởi áo vest ra, phủ qua đầu vai mình, nhìn cô nói: “Lại đây.”
Tần Vũ Tinh cẩn thận tiến tới một bước. Trước mặt bỗng dưng tối sầm, cảmgiác sau lưng có áo vest phủ lên, đằng trước là cái nơ màu đen trướcngực của Hạ Thiên.
“Cám ơn.” Cô nói khẽ.
“Ừ.” Hạ Thiên lên tiếng trả lời, nói: “Nâng cánh tay lên.” Anh mặc áo vào cho cô, quỳ gối xuống gài nút áo lại. Mùi nước hoa thoang thoảng theo chóp mũi lanxuống dưới, hơi nóng từ khoang miệng anh đập vào mặt.
Anh thậtnghiêm túc, bàn tay cài nút áo giống như trân bảo, nhẹ nhàng xuyên quakhe hở, sợ lỡ tay làm sai cái gì. Cổ họng của Tần Vũ Tinh đột nhiên khôkhốc, cô cố ý ho khan một tiếng, giống như để giảm bớt sự lúng túng, tìm đề tài để nói: “Anh không lạnh sao?”
Hạ Thiên ngẩn người ra, anh khom người ngẩng đầu lên, cái trán không cẩn thận đụng phải cằm của Tần Vũ Tinh, nói: “Dầu gì trên người vẫn còn áo dài tay.”
“À, ừ” Tần Vũ Tinh quay đầu nhìn về phía đường cái, không muốn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.
“Đi thôi.” Hạ Thiên nói xong thì nắm chặt tay trái của Tần Vũ Tình trong tay.
Tần Vũ Tinh khựng người lại trong chốc lát. Theo bản năng, cô rút tay lại,nhưng trước sau như một không có cách nào thoát khỏi bàn tay khỏe mạnhcủa Hạ Thiên, đành để mặc cho anh siết chặt, trong lòng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169000/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.