Trương Khải Hiên và Từ Mạn ngồi ở một chỗ yên lặng giữa sườnnúi, Từ Mạn thắp nến trên bánh sinh nhật, uống một chút rượu với anh.
Cô khuyên anh: “Anh Khải Hiên, đừng uống nhiều rượu quá, emkéo anh ra đây là muốn nói chuyện phiếm với anh, thực sự là em không thể mang mộtcon sâu rượu trở về đâu.”
Anh cười ha ha, “Cho nên anh đã chuẩn bị sẵn rồi, anh khônglái xe ra, cũng không cho em uống rượu, em làm tài xế là được mà.”
Trương Khải Hiên nhìn ly rượu trống không của mình, anh đưatay qua lấy chai rượu vang, Từ Mạn mất hứng giật chai rượu giấu ở sau lưng, “Đừnguống nữa, sức khỏe của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn mà.”
Anh vẫn muốn uống, Từ Mạn vẫn kiên quyết ôm chặt chai rượu,mặc anh ba hoa lấy lòng cũng không cho, Trương Khải Hiên đành chịu, “Công chúa,cho anh đi.”
“Được thôi, anh khen em đi, khen đến khi nào em hết giận thìsẽ cho anh.”
Trương Khải Hiên nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải cô, nhìnra vẻ rất hứng thú, sau đó anh cười, đưa tay ra vỗ vai cô, cười ha ha nói, “Ừ,khen em, Tiểu Mạn, em rất xinh đẹp, đáng yêu, miệng mồm lanh lợi, thông minh dễthương, như vậy được chưa?”
Từ Mạn bĩu môi bất mãn, “Trước kia khen vợ, anh cũng khennhư vậy sao?”
Trương Khải Hiên run rẩy một chút, anh nhớ ra gì đó, cụp mắtxuống, giọng nói cũng chua chát như vị của quả hồng khô, “Không, thực ra anhchưa từng khen cô ấy.”
Anh cảm thấy khó khăn, “Thật sự là, anh chưa từng khen cô ấy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877869/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.