Đường Mạn ngồi trên sô pha nhìn xung quanh, không biết đã đợibao lâu, cô nghiêng tai nghe thấy có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng chó sủa nghẹnngào cùng tiếng chuông vang lên, cô nhảy dựng lên, liên tục gọi Kara, kéo mạnhcửa ra, quả nhiên nhìn thấy Lý Văn Khải với vẻ mặt đen xì đang cầm một cái túinylon lớn, con Kara đang ló đầu ra.
Đường Mạn mừng đến nỗi rớt nước mắt, tiếp nhận Kara từ trongtay anh như lấy được của báu, Kara được nhìn thấy chủ, nhất thời vui mừng nhảycẫng lên, không ngừng nức nở quấn quanh chân Đường Mạn.
Lý Văn Khải thấy cô vui vẻ, bản thân đành thở dài, ““Đường Mạn,đôi lúc anh thật sự rất ganh tị với Kara, tuy rằng nó chỉ là một con chó.”
Đường Mạn thoáng nhìn anh mỉm cười, trong mắt vừa có sự cảmkích lại có đắc ý.
Lý Văn Khải lắc đầu bất đắc dĩ.
Cuối cùng, dưới sự áp bức và vừa đấm vừa xoa của Lý Văn Khải,Đường Mạn nước mắt ngắn dài đưa Kara đến một nông trường thật xa. Kara đượcnuôi trong một chuồng heo, làm một con chó canh chừng heo.
Biết số phận của Kara sẽ tốt hơn, ít nhất nó sẽ không phảilang thang nữa, nó sẽ chết già trong trại heo này, Đường Mạn cũng yên tâm,nhưng vẫn vô cùng không muốn, bước một bước lại quay đầu nhìn.
Lý Văn Khải ngồi trong xe, khoanh tay cười khổ, “Cô gái nàythật sự khiến người khác đau đầu, con chó này không đáng 50 tệ nữa, nhưng mìnhphải ngồi xe mất một ngày, còn có tiền xăng, phí đường bộ, tiền công làm việc nữa,mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877868/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.