Đồng nghiệp giao điện thoại di động cho Đường Mạn, “Quản lýĐường, điện thoại của chị để trên bồn rửa tay ở nhà bếp.”
Cô nhanh chóng nhận lấy, thấy trên đó có hai tin nhắn mới.
“Chủ ngữ, động từ, tính từ.”
Đường Mạn mỉm cười, thật ra trong ấn tượng của cô, cảm giácrằng Lý Văn Khải không phải là một người thích dùng lời ngon tiếng ngọt, bấtquá, đôi lúc khi hai người chơi trò đố chữ này vẫn thường đùa để điều tiếtkhông khí, dù sao anh cũng lớn hơn cô 10 tuổi, anh biết phụ nữ thích cảm giácđược yêu, cũng biết làm sao để yêu thương phụ nữ, cho nên một câu đơn giản bìnhthường có thể làm cho lòng cô có cảm giác ấm áp.
Cô suy nghĩ một lúc, trả lời, “Anh, nhớ, em, vô cùng vô tận.”
Gửi tin nhắn cho anh:
Cô: Chúng ta quen nhau đã 10 tháng rồi sao?
Anh: Cách “thập niên” Trần Dịch Tấn còn rất xa.
Cô: Thật ra em rất nhớ anh và rất muốn nhìn thấy anh.
Anh: Cách lần nói chuyện trước của chúng ta mới có 9 tiếng đồnghồ.
Cô: Đôi lúc anh gọi em là cô ngốc, thật ra em nghe xong thìrất vui vẻ, liền mỉm cười ngây ngô như một con ngốc vậy.
Anh: Đừng cười lớn quá, bởi vì em có một cái răng không thểgặp gió.
Cô: Em biết anh bận rộn.
Anh: Em nhớ mang theo ô (dù) là được rồi, nghe nói hôm nayvà ngày mai đều có mưa.
Cô: Chúng ta rồi cũng già đi.
Anh: Già đi rồi em sẽ biết cái gì là bất đắc dĩ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877870/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.