Bước vào tiệm cà phê, thấy Lý Văn Khải, cô mỉm cười dịu dàng,sự ngạc nhiên hiện ra trong mắt anh.
“Chỉ hơn một tuần không thấy cô, hình như cô gầy đi thì phải.”
Đường Mạn đánh trống lảng, “Không có gì, chẳng qua là tôiđang ăn kiêng.”
Biết anh phải về Thượng Hải, Đường Mạn lại cảm thấy có chútkhông bỏ được người bạn này, có thể coi như anh là một người bạn rất đặc biệt,hiện giờ, anh phải về Thượng Hải, Đường Mạn cảm thấy có hơi mất mát.
Cô đưa cho anh một hộp quà được gói vô cùng khéo léo, là bộđồ sứ cô đặc biệt đi tìm hết mấy tiếng đồng hồ vào buổi chiều hôm qua mới chọnđược.
“Mặc dù không phải là thứ gì quý giá, nhưng đó là một chúttâm ý của tôi, tổng giám đốc Lý, được quen biết anh thật là có duyên.” Cô nói rấtchân thành.
Anh cười, “Đã như vậy, tôi cũng vui vẻ mà nhận lấy.” Sau khinhận quà, anh nói: “Tối nay cùng ăn cơm nhé, nhân tiện giới thiệu người nhà củatôi cho cô biết.”
Dù sao cũng không có chuyện gì, suy nghĩ xong cô liền sảngkhoái đồng ý.
Đường Mạn trò chuyện với anh một lát trong tiệm cà phê, cuốicùng cũng đến giờ dùng cơm, Lý Văn Khải đã đặt chỗ trước ở nhà hàng, hai ngườicùng đi qua đó, vừa bước vào tiền sảnh, một giọng trẻ con trong trẻo truyền đến,“Ba ơi.”
Hai người nghe tiếng nhìn qua, nhìn thấy một bé gái khoảng6-7 tuổi hệt như thiên thần đang vội vàng chạy đến chỗ của Lý Văn Khải.
Cô bé thoáng nhào vào trong lòng của Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877851/quyen-1-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.