Đường Mạn chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, cô nói: “Khải Hiên, tôiđã từng nói, cho dù đứa bé khỏe mạnh hay là khiếm khuyết, cho dù là thông minhhay khờ khạo, là của anh tôi đều chấp nhận, tôi đều yêu, cho nên tôi đã quyết địnhrất ích kỷ, mới giấu giếm, anh có biết không? Tôi vừa mới có thể cảm nhận đượcnó cử động ở trong cơ thể mình, thật trọng xoay người, nhẹ nhàng giơ chân đá,loại cảm giác kỳ diệu này, hệt như có một lòng nước ấp áp nhẹ nhàng chảy qua bụngtôi, cho nên tôi không tin rằng nó không khỏe mạnh, tôi không tin lời nói củabác sĩ, tôi chỉ muốn nó thôi, giữ lại nó, yêu thương và bảo vệ nó. Bởi vì, nóchính là hồi ức của khoảng thời gian mà tôi ngu dại yêu anh.”
Đường Mạn thầm khóc, cô không có cách nào không rơi lệ: “Thếnhưng, máu của nó chảy ra đầm đìa và rời khỏi tôi rồi, nó không muốn đi đâu,anh lại chính tay ký tên giết chết nó, chính là anh, anh và người tình của anhcùng nhau mưu sát nó.”
Trương Khải Hiên đau thương: “Đường Mạn, van xin em, đừngnói nữa.”
Đường Mạn cũng không chịu buông tha cho anh, cô vẫn cứ tiếptục nói, “Khải Hiên, anh nói câu đó với tôi, là muốn bảo tôi tha thứ cho anhsao? Xin lỗi, tôi không có cách nào để tha thứ cho anh. Anh phá hủy tôi, cũngphá hủy đi hy vọng của tôi, thế giới của tôi vốn dĩ tràn ngập vui vẻ nhưng hiệntại lại tràn đầy thống khổ, anh muốn tôi phải tha thứ cho anh như thế nào đây?”
Anh ngồi bên mép giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877831/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.