Cô thẳng lưng, “Em đã tìm được việc làm, ngày mai là có thểđi làm rồi, em đã quyết định.” (Tại ở trước mặt người khác phải giả vờ không cóviệc gì nên xưng hô phải thay đổi.)
Chu Duyệt ngạc nhiên, “Đường Mạn, nếu em muốn đi làm thìcũng phải đợi một thời gian nữa, hiện tại em sẩy thai còn chưa đến 1 tháng, sứckhỏe hoàn toàn chưa hồi phục lại.”
“Không sao đâu, sức khỏe của em rất tốt.”
Bà Trương ở một bên khiển trách cô: “Họ Trương không nuôi nổicô sao? Hay là Khải Hiên chưa cho cô tiền tiêu vặt? Cô là vợ của Khải Hiên,không lo ở nhà chăm sóc nó, lại chạy ra bên ngoài hầu hạ kẻ khác?”
Nước mắt lại tràn đầy viền mắt của Đường Mạn, cô cố kiềm nénđể không rớt xuống.
Trương Khải Hiên lấy tay vỗ trán, thật đau đầu. Anh vừa tứcgiận vừa buồn bực nói: “Không được đi, ngoan ngoãn ở nhà.”
Đường Mạn nghiến răng, “Em nhất định phải đi.”
Trương Khải Hiên phát hỏa, “Anh bảo em ngoan ngoãn ở nhà, khôngphải là em nghe không hiểu chứ?”
Đường Mạn cũng không chút khách sáo, “Đúng, tôi nghe khônghiểu lời nói của anh, tôi gả cho anh không phải là bán cho anh, hiện giờ tôi muốnra ngoài làm việc, anh đừng hòng giam giữ tôi.”
Bà Trương ném đôi đũa xuống, “Đường Mạn, cô ăn nói kiểu gì vậy?Khải Hiên là chồng cô, cô dám nói chuyện như vậy với nó sao?”
Đường Mạn cắn răng một cái, không chút nhân nhượng, “Vợ chồngbình đẳng, anh ấy nói chuyện với con như thế nào chứ?”
Trương Khải Hiên buông đũa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877832/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.