4 ngày sau, Đường Mạn xuất viện, Trương Khải Hiên đón cô,tài xế thì lái xe, hai người thì ngồi ở ghế sau, không ai lên tiếng.
Trong mấy ngày này, Trương Khải Hiên vẫn trông chừng cô, cuốicùng bà Trương đành phải thỏa hiệp ở trước mặt con trai, để cho vú Trương và TiểuLệ thay phiên nhau đến chăm sóc Đường Mạn, Đường Mạn cười khổ, cám ơn Trương KhảiHiên đã làm đủ mọi cách, để cho cô không bị chết đói trong túp lều vào mùađông.
Đường Mạn rất ít nói chuyện, bình thường cô là một ngườinhanh mồm nhanh miệng, bỗng nhiên trầm lặng, tất cả mọi người đều không thích ứngkịp, cô lặng lẽ hệt như trong《 Đồi gió hú 》(1),mớivừa gả cho Edgar, còn chưa hưởng thụ được hôn nhân hạnh phúc đã phải trở thànhgóa phụ Catherine. Lặng lẽ ngồi bên cạnh cửa sổ, bóng dáng gầy yếu khoác mộtchiếc áo rộng thùng thình, sống vật vờ hệt như một cây ngô chưa hoàn toàn trưởngthành. Mất đi nụ cười ngày xưa, mất đi tình yêu, mất đi hy vọng, cô cũng mất đisắc thái.
Trương Khải Hiên không dám hỏi cô vì sao thích ngồi bên cạnhbồn hoa ở bệnh viện, sợ khuấy động tâm sự của cô, cô cũng lười nói chuyện vớianh, nếu là trước đây, cô thật muốn dùng roi da thấm nước quất người đàn ôngnày đến tét cả mông, nhưng mà, hiện giờ cô không còn tâm trạng để nổi giận nữa.
Về đến nhà, Trương Khải Hiên cùng cô bước vào, bà Trương vàTrương Thụy Hằng đều ở nhà, Trương Thụy Hằng lại hòa nhã nói một câu, đã về rồi.
Chu Duyệt và Trương Vũ Đồng cũng dọn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877830/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.