Đường Mạn mở mắt ra, cố gắng muốn tự mình chống đỡ để bướcxuống xe, nhưng phát hiện ra cổ tay không có sức lực, xương cốt toàn thân đềuđau nhức, người ta nói trong tháng ở cữ không thể xuống giường, không thể ragió, không thể bị lạnh, trong thời tiết như vậy, cô lại vô trách nhiệm vớichính mình mà đi ra ngoài, tự hành hạ mình, kết hôn với người ta thì nhanh, hậnngười ta càng nhanh hơn, không đáng không đáng.
Người đàn ông này thực sự rất tốt bụng, anh ta làm việc thiệnthì làm đến cùng, vừa nhấc tay lên đã ôm Đường Mạn đi ra. Tài xế cũng vội vàngbước xuống theo.
Anh ta hỏi Đường Mạn: “Cô ở phòng 901? Muốn tôi tìm bác sĩhay không?”
Đường Mạn xua tay yếu ớt, còn muốn cố gắng tự mình đi, nhưnglực bất tòng tâm.
Anh ta thật mạnh mẽ, vừa nhấc cánh tay đã bế Đường Mạn lênnhư nâng một con mèo nhỏ. Tài xế ở phía trước ấn thang máy, họ đi vào thangmáy, đến tầng 9, cửa thang máy vừa mở ra, y tá đứng đó thấy Đường Mạn, lập tứchướng về phòng bệnh bên kia gọi lớn: “Anh Trương.”
Gần như là đồng thời, Trương Khải Hiên mở cửa ra, bước từngbước dài lại đây, tiếp nhận lấy Đường Mạn từ trong tay của người đàn ông đó.Nhìn thấy sắc mặt Đường Mạn trắng bệch, anh cấp tốc vỗ vỗ khuôn mặt của cô, gọicô: “Đường Mạn, Đường Mạn, em sao rồi?”
Người đàn ông đưa cô đến giải thích: “Cô ấy té xỉu ở trên đường,xem ra tình trạng không tốt lắm.”
Trương Khải Hiên lập tức ôm lấy Đường Mạn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877829/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.