Hai ngày sau.
Trương Khải Hiên và Chu Duyệt đứng ở hành lang của bệnh viện,đều nóng lòng như lửa đốt.
Đường Mạn mất tích.
Chu Duyệt tức giận, không ngừng mắng vú Trương, “Bảo vú đếnxem chừng em ấy, em ấy chạy đi đâu?”
Vú Trương liên tục giải thích: “Tôi chỉ là đến phòng nướcrót chút nước sôi, lúc về liền không thấy cô ấy đâu.”
Trương Khải hiên ôm một chút hy vọng, gọi điện thoại về nhà,bà Trương nói với anh là Đường Mạn không có về nhà, đến cuối cùng, bà Trươngcòn mắng: “Con nhỏ đó đi đâu thì đi đi, không về thì không về.” Trước kia, bàcòn nể mặt con trai, bà chấp nhận Đường Mạn, đối đãi khách sáo với cô, hiện giờĐường Mạn đã sẩy thai, lại cắn bị thương con trai bà, bà hoàn toàn không muốn gặplại Đường Mạn, hết sức thất vọng với cô.
Chu Duyệt nói: “Chị lái xe tìm ở dọc đường một chút, vúTrương, vú tiếp tục đi tìm xung quanh bệnh viện, Khải Hiên, cậu ở lại đây, điệnthoại của Đường Mạn ném ở bệnh viện, cậu gọi điện thoại cho bạn bè của em ấy thửxem.”
**************************************
Một mình Đường Mạn đi lại trên đường lớn, nhìn chính mìnhtrong tủ kính thủy tinh, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, xương gò má nhôra. Nào có vẻ đẹp của mấy tháng trước?
Cô cười khổ, chỉ có 8 tháng, quen biết Trương Khải Hiên 8tháng, yêu đương với anh 1 tháng, gả cho anh 4 tháng, chỉ một khoảng thời giannhư vậy, cô kinh hoàng như đã trải qua tầng trời thứ chín của đời người.
Ngày tuyết rơi, ông trời thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877828/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.