Đường Mạn nghi ngờ, “Trong mơ lại chân thật như vậy, giốngnhư sự thật đang diễn ra ở trước mặt em.”
Trương Khải Hiên cười khổ, “Đó chỉ là một giấc mơ thôi.”
“Chỉ mong hết thảy đều là giấc mơ.”
Trương Khải Hiên nhìn cô, tầm mắt của Đường Mạn vẫn hướng rangoài cửa sổ, trên bức tường bao bọc xung quanh bệnh viện, mọc đầy dây leo, tuyrằng hiện giờ đã là cuối thu bắt đầu chuyển sang đông, không nhìn thấy màu xanhtươi tốt nữa, nhưng mà vẫn ương ngạnh bám lộn xộn trên tường như trước, cảm thấyđược sinh mạng của nó.
Nhưng một sinh mạng khác đâu rồi? Anh nghe ra được sự đau đớntrong giọng nói của Đường Mạn, con mất rồi, mối liên hệ ràng buộc của hai ngườicũng bị cắt đứt, cô với anh, không hề còn tình yêu say đắm như lúc đầu, chỉ cònlại sự lạnh lùng xa cách.
Anh cũng cảm thấy quá khó: “Xin lỗi em.”
Đường Mạn cười gượng, “Anh đi đi, em hơi mệt.”
Làm sao anh có thể đi được.
Hai người cứ bế tắc như vậy.
Chu Duyệt vội vàng đẩy cửa ra, ôm bình giữ nhiệt trong lòng,“Đường Mạn, em tỉnh rồi? Đến đây uống chút canh đi.” Cô mở nắp, một mùi canh gànồng đậm tản ra, Đường Mạn lại cảm thấy dạ dày sôi sục, lúc mang thai cũngkhông thấy buồn nôn thế này.
Chu Duyệt vẫn nhẫn nại khuyên cô ăn một chút, Trương KhảiHiên bước đến giúp đỡ, nâng cô ngồi dậy.
Đường Mạn vừa ngửi thấy mùi canh, lập tức cười giễu: “Hươngvị của tiệm ăn.”
Thật là nhục nhã, khi cô còn mang thai, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877827/quyen-1-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.