Thuốc mê quá mạnh, Đường Mạn tỉnh lại từ trong sự đau đớnchoáng váng, bên cạnh không có ai, cô nghe được giọng nói của bà Trương, bà ấyđang mắng chửi gì vậy?
Tiếng mắng chửi của bà Trương ở bên ngoài, chắc là đang mắngTrương Khải Hiên: “Tại sao muốn bỏ đứa bé chứ? Mẹ đã hỏi bác sĩ, là nhầm lẫn kếtquả siêu âm, đứa bé đó vô cùng khỏe mạnh, là một bé trai phát triển rất tốt, KhảiHiên, cho dù không cần đứa bé thì con cũng phải nói với ba mẹ một tiếng, phảilàm kiểm tra vài lần mới có thể đưa ra quyết định chứ!” Bà Trương than thở khóclóc, cháu nội của bà tự nhiên mất đi, bà khổ sở suýt ngất.
Đường Mạn nhắm mắt lại, tất cả đã kết thúc.
Bà Trương mất hết ý chí khóc lóc, bà còn mắng luôn cả bệnhviện, mắng luôn cả bác sĩ, mắng luôn cả con trai, rồi mắng Đường Mạn, trách ĐườngMạn chạy lung tung, mang thai con nhỏ còn không biết chừng mực, té ngã tùy tiệnđến nỗi sẩy thai.
Trong lòng Đường mạn buồn rầu, cô vô cùng khát nước, quay đầuqua nhìn thấy trên bàn bên cạnh có một ly nước, cô đưa tay ra nhưng không với tới,rất muốn gọi người đến giúp đỡ mình, ngang bướng cắn răng lại không muốn lên tiếng,mấy phen vùng vẫy, cuối cùng cơ thể cô cũng dịch qua đó.
Ở hành lang, y tá đang quở trách người nhà họ Trương, “Ở chỗnày mà cãi nhau cái gì? Đây là bệnh viện.”
Người bên ngoài im bặt, cửa mở ra, y tá và người nhà họTrương bước vào.
Đường Mạn mệt mỏi tựa vào gối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877826/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.