Trương Khải Hiên nhận được điện thoại thì chạy đến bệnh việntrước tiên, Đường Mạn ở trên giường bệnh, sắc mặt đã tái mét, mồ hôi chảy ròngròng, cô vươn tay từ trong chăn ra, Trương Khải Hiên chụp lấy tay cô, trên mặtanh cũng đầy vẻ lo âu, “Đường Mạn.” Nhìn thấy Đường Mạn đau đớn, giọng nói củaanh cũng run rẩy.
Đường Mạn cầm lấy tay anh, khóc không ngừng, “Khải Hiên, cứu,cứu em, cầu xin anh, đừng động đến con.”
Ngay lúc này đây, cô không thể kiên cường được nữa, cô chỉlà một cọng cỏ nhỏ bất lực, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng giẫm đạp lên, mà côlúc này, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là chồng của cô.
Trương Khải Hiên nhìn vợ, cô thực sự muốn đấu tranh, muốn cốgắng, trên mặt viết đầy những hy vọng bất lực, anh rớt nước mắt.
“Đường Mạn.” Anh cúi người xuống, đau đớn nói bên tai cô:“Anh đã biết rồi, lúc sáng bác sĩ nói cho anh biết rồi, buông tay đi, chúng tahãy từ bỏ đứa con này đi, anh cũng không muốn em đeo mang đau khổ thế này, cũngkhông muốn sau này nó ra đời thì phải đối mặt với những ánh mắt khác thường,khiến trong lòng nó có bóng ma, buông tay đi! Đường Mạn.”
Đường Mạn khóc, cô ra sức lắc đầu: “Khải Hiên! Không được!Không được làm như vậy! Em không thể làm như vậy đâu! Nó đã cử động, nó có nhịptim, có hô hấp, tuy rằng nó khiếm khuyết, nhưng nó vẫn là hy vọng, là con củaanh, cầu xin anh! Khải Hiên, anh nghe đi! Nó đang nói, mẹ ơi, mẹ cứu con! Mẹơi, mẹ ơi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877825/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.