Chương trước
Chương sau
Khi còn trẻ, nét chữ của Cao Tịch Huy càng hấp dẫn hơn hiện tại, bút lực mạnh mẽ, giống như con người của bà vậy, khí phách hăng hái, có vảy có sừng.

Trang đầu tiên hơi ngả vàng, dường như còn đọng lại hương vị của nước mắt.

—— Tháng 3 năm 2000, Tô Tịnh An, chúng chị đã nói rõ muốn cùng nhau đi tiếp, nhưng em thì sao? Em làm được sao? Em có dám đối mặt với lời thề mà chúng chị đã nói hay không? Là em, khiến cho chị biết cái gì gọi là vô tình vô nghĩa, chị muốn chết lắm, em có biết không? Muốn chết cùng với em lắm đấy!!!

Tô Tịnh An vuốt ve hàng chữ kia, nghĩ đến lúc ở bệnh viện, ánh mắt mà Cao Tịch Huy nhìn bà, trái tim đau như bị dao cắt. Vào thời khắc kia, bà thực sự rất muốn bước lên giải thích.

Ở dưới ngày kia, là ba tháng sau.

—— Tháng 6 năm 2000, Tô Tịnh An, chị không thể buông tay. Chị ở nhà, chờ em, ngóng mong em về, cứ nghĩ rằng ngay khi chị mở cửa ra thì sẽ thấy em giống như trước kia, ôm Tây An chờ chị về nhà, em sẽ cho chị một cái ôm thật ấm áp, sẽ cho chị một nụ hôn thân mật, nhưng tất cả đều không có...... Năm đó, em nói cho chị, cố gắng làm tốt việc ở Tây Tạng, chị nghe em, nhưng bây giờ, em lại không còn nữa, em bảo chị nên làm thế nào mới không hận em được cơ chứ?

—— tháng 11 năm 2000, sinh nhật của em, có anh ta.

—— Tháng 1 năm 2001, chị đã đến dưới lầu nhà em để nhìn lén em, em cùng anh ta đi chung với nhau nhìn xứng đôi như vậy, đây đã từng là hình ảnh mà chị luôn ảo tưởng ở trong mơ... Sao em lại nhẫn tâm như vậy chứ? Chị đã không còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình nữa, nhưng mà thế thì có sao đâu? Dù sao cũng chẳng còn ai sẽ đau lòng chị nữa, đúng không? Quãng đời còn lại sau này, không còn em nữa, cho dù chị có là cái xác không hồn thì cũng làm gì có ai thèm để ý?

—— tháng 6 năm 2001, ông thủ trưởng tới tìm chị, anh ta nói hiện tại chị khiến anh ta khinh thường, ha hả, thì sao chứ, chị cũng chẳng thèm để ý đến mình? Tô Tịnh An, năm đó, chị yêu em bao nhiêu thì bây giờ chị hận em bấy nhiêu.

—— Tháng 12 năm 2001, sắp Nguyên Đán rồi. Có lẽ em không biết, nhưng chị đã nhìn thấy em ở chỗ cục thượng vụ, em lên làm chức trưởng khoa, nụ cười đó vẫn giống như trước đây, nhưng chị lại không dám xuất hiện trước mặt em nữa.



—— Tháng 2 năm 2001, An An, chị ngủ không yên, suốt đêm vẫn luôn nghĩ về những chuyện lúc trước của chúng ta, bác sĩ bảo chị phải uống thuốc, ha hả, đã đến lúc này rồi mà chị vẫn còn nhớ đến chuyện năm đó chị không chịu uống thuốc, em cứ phải dỗ chị suốt. Bạn bè đều nói chị đang sống hèn hạ, nhưng lâu như vậy rồi mà chị vẫn không thể quên đi em được. Có người nói cứ cách sáu tháng các tế bào trong cơ thể đều sẽ được thay đổi, tình cảm có sâu đậm đến mức nào cũng sẽ dần dần nhạt đi theo thời gian, tình thân, tình yêu, tình bạn đều sẽ thế, nhưng sao lâu như vậy rồi mà chị không sao quên được em cơ chứ? Em có biết chị hận bản thân đến mức nào hay không? Chị hận chị sống hèn hạ, hận chị không đáng giá...

—— Tháng 11 năm 2001, đã lâu không tới đây, trong nháy mắt lại là một mùa đông và mùa hè nữa rồi. Chị nghe bạn bè chị kể rằng em và anh ta chia tay rồi, cị không hề lén đi xem em nữa, có lẽ đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của chị.

—— Tháng 2 năm 2002, năm nay ăn tết chị một mình đi đến nơi này, thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, Vong Xuyên Vong Xuyên, chị vẫn không thể nào quên em được.

—— Tháng 11 năm 2002, dịch SARS bùng phát, chị không thể đi ra khỏi Bắc Kinh được nữa, chị bị cách ly rồi. Nhưng thế cũng tốt, có thể đi khắp nơi nhìn lại, ngày hôm qua chị về quê, nhờ có thôn trưởng chỉ đường mà chị mới tìm được chỗ mai táng cha mẹ mà chị vẫn luôn không tìm được. Chị ngồi một mình ở chỗ phần mộ, ngồi rất lâu, chị không sợ hãi, chỉ là muốn có một người nào đó có thể nghe được lời nói thật lòng của chị. Chị nói cho ba mẹ, chị sống rất tốt, mặt dù từ bé đến giờ chưa được nhìn thấy mặt hai người bọn họ lần nào nhưng chị vẫn rất yêu bọn họ, chị nói cho họ biết... Chị đã từng yêu sâu sắc một người con gái, là kiểu tình yêu có thể vứt bỏ của tính mạng của mình, vốn dĩ chị còn muốn mang em về đây gặp mặt bọn họ....

—— Tháng hai năm 2003, Tết Âm Lịch năm nay tới hơi sớm, ba năm rồi, em có khỏe không? Chị đã không còn hận em như trước nữa.

—— Tháng 8 năm 2003, em bị bệnh, viêm ruột thừa cấp tính, chị đã đi đến bệnh viện để nhìn em, còn tìm bác sĩ phụ trách, dặn dò anh ta nhất định phải chăm sóc em thật tốt. Chị nghe bạn bè nói em và anh ta đã chia tay từ một năm trước, lúc em nửa ngủ nửa tỉnh thường sẽ nhìn ra cửa sổ ở sau phòng bệnh... An An, chị không dám thử nghĩ xem em có đang đợi chị hay không.

—— Tháng 12 năm 2003, chị quay về Biên Tàng để thăm ông thủ trưởng, chuyến đi lần này đầy chông gai và nhấp nhô, còn có rất nhiều vấn đề thực tế phải giải quyết, ông thủ trưởng hỏi chị đã suy nghĩ kỹ hay chưa, đây có khả năng là một con đường không thể quay về được nữa, chị không hề do dự mà đồng ý, An An, vào cái ngày mà em rời xa chị đó, cuộc đời chị đã sớm không còn đường lui nữa rồi, chị đã không còn sợ gì nữa, không phải sao? Chỉ là... Nếu chị thực sự không thể quay về được, chị hy vọng quãng đời còn lại sau này của em có thể được mạnh khỏe bình an.

—— Tháng 5 năm 2004, năm nay trở về đặc biệt muộn, chị bị thương, vào thời khắc máu tươi chảy ra khỏi thân thể đó chị mới biết được khi con người bị ai đó đâm trúng thì thực sự sẽ không cảm thấy đau đớn nữa, các đồng đội thậm chí còn dùng chén để đè bụng chị lại, bọn họ còn nói ruột của chị chảy ra bên ngoài rồi... Nhưng mà không có chuyện gì cả, chị bảo vệ được ông thủ trưởng, lúc ở trên giường bệnh, chị cho rằng chị sắp chết rồi, An An, chị muốn gặp lại em một lần nữa. Huân chương hạng hai ở đó, thật chói lọi, nếu chúng ta không bị chia cách, khi nhìn thấy nó em sẽ kiêu ngạo đến mức nào cơ chứ, không... Nếu không chia tay, em nhất định sẽ đau lòng chị lắm đúng không. Không... Không có nếu...

—— Tháng 2 năm 2005, công tác càng ngày càng vội, lượng thuốc càng ngày càng nhiều, bạn bè đều đến thăm chị, hỏi chị sao lại tự tra tấn mình như vậy vơ chứ, chị nên tự buông tha cho bản thân. Nhưng mà, An An, em đã sớm ăn sâu bén rễ ở trong lòng chị em có biết không? Cho dù chị dùng hận thù bao bọc lấy phần tình cảm này của chúng ta, nhưng chị cũng không muốn quên nó... Nếu như quên mất, vậy thì chị và em sẽ không còn chút quan hệ nào với nhau nữa.

—— Tháng 12 năm 2005, năm năm sau, chị đã trở thành cán bộ lãnh đạo tuổi trẻ nhất...... Ha ha ha, tất cả mọi người đều cổ vũ cho chị, không còn ai dám xem nhẹ chị nữa, cuối cùng chị cũng có năng lực bảo vệ em rồi. Ban đêm, trong buổi lễ chúc mừng, chị đã uống rất nhiều rượu, chị đã nhìn số điện thoại của em rất nhiều lần, nhưng lại không dám gọi qua đó, An An, chị có được toàn bộ những thứ này thì có ích lợi gì cơ chứ? Em nói cho chị biết có được không?



—— Tháng 2 năm 2006, vốn dĩ chị vẫn luôn ăn tết một mình cô đơn lạnh lẽo như vậy, nhưng bây giờ mỗi lần ăn tết xung quanh chị sẽ có rất nhiều người, nhưng mà đó lại chẳng phải điều mà chị muốn. Lúc đi ở trên đường, hôm nay chị nhìn thấy một con mèo vô cùng xấu xí, nó rất giống Tây An, chị đã tắm rửa cho nó rất sạch sẽ, sau đó còn đưa nó cho một gia đình tốt nuôi nó. An An, nếu là em thì chắc em cũng sẽ làm như vậy đúng hay không?

—— Tháng 10 năm 2006, có người dám làm tổn thương em, em thì sao? Sao cứ mềm yếu giống như trước kia vậy? Em bảo chị hèn hạ cũng được, nói chị tự mình đa tình cũng được, năm đó chị đã đáp ứng em, chị chưa bao giờ quên, cho dù có phải dùng hết toàn bộ sức lực của mình thì chị cũng sẽ không để em người nào dám tổn thương em một chút.

—— Tháng 2 năm 2007, An An, ông thủ trưởng lại tới tìm chị, nói chị bắt chó đi cày xen vào việc người khác, ha ha ha, chị đã tìm được cảm giác tuổi trẻ, cái cảm giác mà bị mắng rồi bắt quay mặt vào tường ất, chuyện tạm thời cách chức nửa năm đối với chị mà nói cũng chả sao cả, chỉ cần em có thể mạnh khỏe là được rồi.

—— Tháng 11 năm 2007, bảy năm, bắt đầu từ hôm nay trở đi, chị muốn ngừng uống thuốc, chị không muốn hận, cũng không muốn yêu nữa, từ nay về sau, từng người mạnh khỏe đi.

Ở phía sau chỗ này có rất nhiều phần trống, Tô Tịnh An lại nhìn thấy một hàng chữ, chỉ một câu này cũng đủ để bà đau thấu tim.

—— Tháng 2 năm 2012, đêm giao thừa, chị vẫn còn yêu em.

Tô Tịnh An ay run lên, nước mắt rơi như từng hạt châu bị cắt đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hà Tuệ và mấy người phục vụ đứng nhìn ở bên cạnh, cũng không dám nói chuyện, tất cả đều tự vội việc của mình.

Một lúc lâu sau, Tô Tịnh An mới nguôi ngoai cảm xúc của mình, bà cầm lấy một cái bút, viết vào phần cuối của cuốn sổ.

—— Tháng 9 năm 2019, Huy Huy, em tới tìm chị đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.