Tô Mẫn cũng lo nghĩ về chuyến du lịch lần này của dì. Một ngày nàng gọi cho Tô Tịnh An mấy lần thì không nói, lại còn động tí là video call. Cuối cùng, suýt chút nữa là Tô Tịnh An sụp đổ, tí nữa là chặn luôn Tô Mẫn.
Lâm Tiêu Tiêu thấy vậy có chút bất lực: "Dì là người thế nào. Nếu bà ấy thực sự có dự định gì thì không phải là em có thể phòng bị được."
Hai người ở bên nhau lâu như thế, cô đương nhiên biết tính cách của Tô Mẫn.
Tô Mẫn thở dài ôm lấy Lâm Tiêu Tiêu, đặt cằm lên vai cô: "Em luôn cảm thấy con người khi yếu đuối, bất luận là người nhà hay người yêu, mỗi sự quan tâm, mỗi sự hy vọng đôi khi đều là ý nghĩa sống tiếp."
Lâm Tiêu Tiêu trầm lặng. Cô biết trước đây Tô Mẫn sống không được tốt, thậm chí còn có xu hướng trầm cảm. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Mẫn ở trong gương trước mặt, nhịn không nổi mà cười: "Em xem em đi, xem có giống dân tị nạn đói kém về không?"
Tô Mẫn cũng nhìn mình như than đen trong gương "Vậy chị còn không mau tẩm bổ cho em đi."
"Tẩm bổ thế nào?"
Phó giám đốc Lâm đỏ mặt, rõ ràng là không đứng đắn. Tô Mẫn nhìn mà lòng rung động. Đôi khi rèn luyện thể lực lên, tinh thần tràn đầy, đúng là có cảm giác không được lấp đầy vô hạn.
Ưm, vô cùng mạnh mẽ.
Nàng cười rồi đẩy Lâm Tiêu Tiêu, nghiêm túc tẩm bổ.
Đến tận buổi trưa.
Tô Mẫn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-dua-manh-liet/2992045/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.