Chương trước
Chương sau
Sau khi Cao Tịch Huy rời đi Tô Tịnh An đau khổ khóc lóc. Bà thu dọn hết các thể loại quà cáp ảnh chụp chung đặt vào một chiếc hộp.

Thực ra đồ đạc cũng chẳng có gì nhiều.

Giống như thời của họ, ảnh chụp có rất ít.

Tô Tịnh An thích nhất là tấm ảnh lúc tốt nghiệp cùng với Cao Tịch Huy. Ở trước cổng trường, bà ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, một tay ôm eo Tô Tịnh An, khí thế phấn chấn đối diện ống kính. Tô Tịnh An hơi ngượng nghịu dựa lên người bà mỉm cười nhẹ.

Hai người khi đó hạnh phúc biết bao.

Nỗ lực hết mình vì tương lai, muốn cho nhau một cuộc sống tốt nhất.

Đến hôm nay thứ gì bà cũng có, chỉ là mất đi điều đáng quý nhất.

Tô Mẫn rất lo cho bà. Tận dụng lúc đóng cửa trường đảng không quá nghiêm khắc, nàng đã lén lút chạy đến chỗ dì rất nhiều lần.

Phản ứng của Tô Tịnh An khiến nàng vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Bà không nói gì cả, đại đa số thời gian đều ôm Tây An trầm lặng.

Cả năm nay Tô Mẫn bôn ba lăn lộn, khi thi học kỳ nàng đã đi đến gặp Cao Tịch Huy một lần.

Cao Tịch Huy dường như đã quay trở về với quỹ đạo bình thường. Năm nay vì để đón thanh tra, có rất nhiều công việc cần bà phải đích thân làm. Bà lật tài liệu, một tay cầm điếu thuốc: "Mẫn Mẫn, con phải chuyên tâm học tập, chuyện khác con không nên lo, biết chưa?"

Tô Mẫn gật đầu, im lặng.

Cao Tịch Huy thông minh như vậy. Bà chẳng nói gì cả, chỉ nhìn nàng là bà hiểu hiểu hết ý của nàng.

Cao Tịch Huy: "Ta già rồi, bên cạnh toàn bồi dưỡng những người có ích. Con xem thử sư phụ con đi..." Bà thở dài, đúng là không để cho bà lo lắng đã là tốt rồi.

Tô Mẫn cũng rất nỗ lực. Một năm nay đi theo Cao Tịch Huy, nàng đã được mở rộng tầm mắt nhiều, tư tưởng cũng tỉ mỉ tinh tế hẳn.

Tô Mẫn thấy rằng Cao Tịch Huy giống như hồi trước, chẳng có gì thay đổi.

Nhưng tiểu Tương có chút lo lắng vội vã. Cô nhìn thấy thuốc đã hết hạn sử dụng, Cao Tịch Huy lại nhặt lên. Bà bắt đầu rụng tóc, lúc tiểu Tương thu dọn phòng, Cao Tịch Huy cười hỏi: "Cô nói xem ta có phải nên chọn một kiểu tóc giả mới không? Hồi còn trẻ ta đã muốn thử với màu xanh, không ngờ ở tuổi này mới có thể mang lên."

Tiểu Tương nghe xong tâm lý có chút khó chịu. Cô đi tìm bác sĩ riêng của Cao Tịch Huy. Bác sĩ riêng vô cùng tức giận: "Tôi không biết thủ trưởng đã trải qua những gì, bà ấy không dễ dàng mới buông tha cho chính mình, sao lại như thế này?"

Tiểu Tương thấp thỏm: "Chỉ là đã gặp một người bạn cũ."

Vị bác sĩ kia không chút lưu tình: "Đó có phải là người lúc bà ấy cần nhất thì bỏ rơi bà ấy không? Để bà ấy đợi đến bảy năm mới từ từ đi từ bóng tối đi ra?"

Tiểu Tương:....

Cô còn có thể nói gì nữa?

Chỉ có thể hy vọng Cục trưởng Cao có thể chuyển dời sự chú ý, ví dụ như bồi dưỡng con người, lo lắng quan tâm gì đó. Như vậy bà có thể tốt lên một chút?

Tô Mẫn có trách nhiệm nặng nề trên vai không hề nhàn rỗi. Thời gian thi học kỳ, bạn Tô Mẫn gọi cho nàng: "Mẫn Mẫn, mình ở đây xem thông tin, quả thực, chú Tô lại đang tìm cậu."

Tô Mẫn nghe vậy thở dài. Lúc đầu, Tô Bồi bị Cao Tịch Huy đàn áp, đúng là đã ngoan ngoãn được một thời gian nhưng ông là người thế nào? Trái tim còn nhỏ hơn hạt vừng, lúc nào cũng để ý đến động thái của người xung quanh. Có lẽ ông đã phát hiện dì và Cục trưởng Cao đã cắt đứt triệt để rồi. Cách của ông rất đơn giản. Đã rời xa rồi đương nhiên sẽ chẳng yểm hộ gì nữa, hơn nữa thời gian này Tô Mẫn toàn ở trường đảng. Liên lạc giữa nàng với Cao Tịch Huy không quá mật thiết, ông đương nhiên sẽ chắc chắn về phán đoán của mình.

Chỉ là, ý nguyện của ba đã để sót tính toán của con rồi.

Khi Tô Bồi đến tìm Tô Mẫn, vẫn mang khí chất như cũ, gọi nàng vào trong xe, hút thuốc, trước hết không nói chuyện tạo, để tạo áp lực cho nàng.

Tô Mẫn không hề giống trước đây, lo sợ mà chờ đợi thậm chí còn bị một ánh mắt của Tô Bồi mà làm cho sợ hãi không dám nói. Nay nàng bình thản ngồi trên xe bình tĩnh nhìn lại Tô Bồi.

"Tiểu Lưu, cậu lui xuống trước đi."

Tô Mẫn dặn dò tài xế phía trước. Giữa hai cha con mâu thuẫn không phải chuyện vinh quang gì, nàng không muốn người ngoài xem náo nhiệt.

Đôi mắt Tô Bồi nheo lại: "Con có biết tại sao hôm nay ba tìm con không?"

Tô Mẫn gật đầu, nàng đối diện ánh mắt Tô Bồi: "Ba đã nắm được chuôi Nam Dương, lại muốn đến uy hiếp con à."

Từ "lại" nói ra vừa châm biếm vừa khôi hài. Tô Bồi dập điếu thuốc: "Ha ha, xem ra có kẻ phản bội từ chỗ ba đi ra."

Tô Mẫn lại không cho là vậy: "Ba, có nhiều chuyện ba cũng nên hiểu chứ. Ba đã ba mấy tuổi rồi, nhiều năm như vậy vẫn kẹt ở vị trí phó phòng. Vật họp theo loài, người chia theo bầy, người bên cạnh ba ấy à, sớm đã không còn tích cực rồi."

Lời nói của nàng đã gãi đúng chỗ ngứa, trực tiếp đâm vào nỗi đau bao nhiêu năm của Tô Bồi. Sắc mặt Tô Bồi biến đổi. Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Mẫn. Đây chính là đứa con gái ngoan mà ông nuôi dạy.

Tô Mẫn nhàn nhạt: "Ba, con không còn là trẻ con nữa, sẽ không bị mấy lời của ba dọa dẫm, hơn nữa nếu ba muốn kìm hãm con thì cũng đổi thủ đoạn khác đi. Lặp đi lặp lại cũng toàn mấy chiêu này không thấy mệt sao?"

Trái tim Tô Bồi bậc hỏa. Ông cảm giác mình sắp mất hết hơi: "Con, con..."

Tô Mẫn thở dài: "Ba, ba nghe con phân tích. Không phải con coi thường ba mà là ba tự đặt mình cao quá. Nam Dương người ta trong ngành giải trí lớn như vậy có thể tồn tại bao nhiêu năm. Lẽ nào là quan hệ mấy người chúng ta? Quan hệ đằng sau ba biết rõ hơn con. Con biết, bất cứ chuyện gì chỉ cần người đi kiểm tra kiểu gì cũng tìm ra lỗi. Để ba nắm được vài lỗi nhỏ này cũng bình thường.''

Khuôn mặt kiềm chế của Tô Bồi tím tái.

Tô Mẫn: "Trước đây dì đã từng nói với con, gậy ông đập lưng ông, ba còn không tin con. Bây giờ xem xem, đó là còn chưa xảy ra gì." Nàng nhìn chăm chăm Tô Bồi: "Ba, mấy năm nay, đôi tay ba cũng không sạch sẽ."

Dùng lời nói bình thản như vậy khiến người ta sởn cả gai ốc. Tô Bồi nhìn con gái. Trong lòng có cảm giác không trọng lực từ trên cao rơi xuống.

Bắt không được, đánh mất rồi. Cuối cùng ông cũng mất đi cả con gái mình.

Tô Mẫn: "Con cảm thấy con không cần phải cầm cho ba tài liệu đồ vật gì, cũng không cần thiết. Rất nhiều mấy người cấp dưới của ba vào ngày lễ năm mới đã gọi điện cho con. Chuyện này ba cũng biết đúng không?"

Tô Bồi dữ tợn nhìn Tô Mẫn.

Tô Mẫn bình tĩnh nhìn ông: "Hơn nữa, ba, ba đã quên lời cảnh cáo của Cục trưởng Cao."

Cao Tịch Huy là người thế nào Tô Mẫn biết rõ nhất. Tình cảm của nàng với dì cũng không phải là người ngoài có thể dễ dàng phá hoại.

Quả như dự đoán.



Buổi chiều Tô Bồi nhận được lệnh điều động, văn kiện của đảng. Ông nhìn văn bản, ngẩn người cả ngày, suýt nữa thì ngất.

Tô Bồi rối loạn đi tìm lãnh đạo, lãnh đạo cười ha ha pha trà cho ông: "Thực ra à, lão Bồi, đây cũng là chuyện tốt mà. Ông xem bao nhiêu năm nay ông chưa thăng chức, lại ở tuổi này rồi, không đột phá tí thì làm sao? Có lẽ ở địa vị này cả đời. Đi Tây Tạng đi. Tôi nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp."

Tô Bồi không nhịn nổi muốn chửi bậy.

Ông mau chóng về nhà, đau khổ ôm lấy chị mình.

Tô Tịnh An bây giờ có vẻ chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa, làm việc cũng không liều mạng như trước đây nữa. Cả người cũng gầy đi nhiều.

Đối với bà mà nói cuộc đời đã mất đi ý nghĩa phấn đấu.

Thấy em trai nước mắt nhạt nhòa, Tô Tịnh An nhàn nhạt: "Văn kiện đã hạ xuống rồi không phải sao?"

Còn đến tìm bà làm gì?

Tô Bồi ngẩng đầu, lạ lùng nhìn chị mình: "Chị... chị đều biết rồi?"

Tô Tịnh An thờ ơ nhìn ông.

Tô Bồi nhìn bà nửa ngày. Cơn thịnh nộ hôm nay phát tiết ra ngoài: "Biến thái! Chính là cái người biến thái đó làm đúng không ???!!!Ha ha ha, bà ta không có được chị thì hủy loại em sao???""

Ông cắn răng, hai tay nắm chặt: "Bà ta đang báo thù. Báo thù cả nhà chúng ta!!!"

Tô Tịnh An bình tĩnh nhìn ông một lúc: "Rồi sao? Em muốn làm thế nào?"

Lồng ngực Tô Bồi như bị viên đá đè nặng, thở cũng không thở được.

Tô Tịnh An: "Bà ấy đã ra tay nương tình rồi, em đừng được nước làm tới. Hơn nữa—" Bà nhìn em trai, ánh mắt lạnh lùng chưa từng thấy: "Em còn dám nhục mạ bà ấy nữa thì đừng trách chị tự mình ra tay."

"Chị!"

Tô Bồi lạ lùng nhìn Tô Tịnh An: "Chị điên rồi sao? Vì bà ta mà không cần em trai ruột nữa sao?? Bọn chị đã chia tay rồi. Năm đó nếu không phải vì bà ta, chị sớm đã gả cho Nghiêm Thành rồi. Bây giờ em có còn phải dùng bộ dạng như chó này để nhìn sắc mặt bà ta không?"

Tô Tịnh An liếc qua, ánh mắt như dao nhìn Tô Bồi: "Có phải sự yên lặng của chị mấy năm nay đã chiều hư em thành thế này hay không? Tô bồi, chị nói cho em biết, sau này chuyện của Mẫn Mẫn em đừng có quản đừng có đụng vào. Nếu như chị lại biết được em lấy thứ gì đi uy hiếp nó thì không cần Cao Tịch Huy ra tay thì chị nhất định không bỏ qua cho em. Em cũng biết đó là điều chị hận nhất."

Sự do dự năm đó khiến bà ân hận cả đời. Tô Tịnh An coi Tô Mẫn như con, tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra với nàng.

Tô Bồi nhìn vẻ mặt xanh xao của chị mình, ông biết mình đã rời đi thì không có cách nào quay trở lại được. Ông cười lạnh: "Ha ha, bất luận nói thế nào, chị, cả đời này, cũng không có được bà ta nữa. Giống như em với Dĩ Nhu. Đây là định mệnh định sẵn của nhà họ Tô chúng ta."

Lời nói tàn nhẫn, mang theo máu tươi đầm đìa.

Buổi tối hôm đó, Tô Tịnh An sốt, sốt đến mức mơ hồ. Bà nghiêng đầu lẩm bẩn: "Huy Huy, em sai rồi... chị quay về đi...."

Sốt luôn cả ngày.

Bà chẳng nói với ai cả, tự một mình gánh chịu.

Sau khi sốt xong.

Tô Tịnh An xin phép nghỉ ở cục. Cũng không tính là nghỉ phép. Mười mấy năm nay, bà lần đầu xin phép nghỉ.

Lãnh đạo rất kinh ngạc, cười ha ha: "Gần đây tâm trạng cô không tốt, cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì thì nói với tôi."

Tô Tịnh An gật đầu.

Bà chẳng có nơi nào để đi cả.

Chỉ là ôm Tây An đi trên con đường mà khi còn trẻ bà và Cao Tịch Huy từng đi.

Lúc đó hai người không có tiền, muốn đi chơi cũng phải tính toán cẩn thận.

Cao Tịch Huy mua một chiếc xe đạp cũ, vừa đạp là kêu "cót két". Nhưng có như thế hai người vẫn vui vẻ nói cười. Trên đường đi không biết vui đến mức nào.

Lúc đó Tô Tịnh An sẽ giấu đầu vào sau lưng bà ấy, tay ôm lấy eo bà, ngửi mùi xà phòng thơm trên người bà ấy.

Ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, muốn đi đâu thì chỉ cần ngồi trên máy bay, rất nhanh sẽ tới.

Nhưng Tô Tịnh An làm thế nào cũng không tìm được hạnh phúc lúc đầu.

Bà ở nơi hai người đi gọi là chân trời góc bể thêm một ngày.

Bà thích con ngõ nhỏ đó nhất. Cao Tịch Huy còn hẹn với bà mười năm sau sẽ cùng đi tới thăm nữa.

Đến hôm nay, mười hai năm đã qua rồi, bà mới quay trở lại.

Có điều chỉ lẻ bóng một mình.

Cảnh vật vẫn như xưa, người bên cạnh thì không còn, tất cả đều sẽ kém tươi sắc hơn.

Tô Tịnh An vừa đi vừa nhìn, đến chỗ quán ăn trước đây hai người đã từng đi. Không ngờ rằng vẫn chưa hề dỡ xuống.

Nhà hàng này hồi đó cực kỳ hiện đại, tên là Vong Xuyên Đài.

Điều này cũng như sự đời chờ của Lâm Tiêu Tiêu. Trong thần thoại Trung Quốc, con người sau khi chết đi phải qua quỷ môn quan, đi qua đường Hoàng Tuyền, ở giữa Hoàng Tuyền và âm phủ được phân chia bởi sông Vong Xuyên Đài.

Vong Xuyên ngăn cách sự sống và cái chết.

Biển người mênh mông, từ đây sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Nghe nói năm đó chồng của chủ quán hy sinh do công việc vì vậy mà bà ấy mở lên quán này.

Năm đó người đến không nhiều. Mọi người đều kiêng kỵ. Nhưng đến hôm nay khi Tô Tịnh An đi dạo thì kinh ngạc phát hiện ra người rất nhiều, hơn nữa phòng ốc rất đặc biệt. Rõ ràng là nơi ăn cơm nhưng trên mỗi bàn đều có một quyển sách, rất nhiều bạn trẻ đều ngồi vẽ vẽ viết viết gì đó.

Tô Tịnh An tiện tay lật một quyển, mở trang đầu tiên ra thì liền hiểu.

- - Đồng chí tiểu Lưu, đến bây giờ tôi vẫn chưa đợi được cuộc điện thoại của anh. Ngày 8 tháng 4 năm 2019 tôi sẽ quên anh ở đây. Lão nương đây sẽ không đợi anh một giây một phút nào nữa.



.........

Bà cúi đầu nhìn. Ở đây có chút chua xót.

Tuổi trẻ không biết trân trọng, tình cảm cũng càng không biết trân trọng.

Bà ngồi xuống, gọi một lý nước ép chanh, nhìn xung quanh nghỉ ngơi.

Không ngờ, trước quầy, người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm bà.

Lúc đầu Tô Tịnh An không chú ý, sau đó khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, người phụ nữ đó ngạc nhiên: "Cô là An An?"

Tô Tịnh An ngẩn người. Cách gọi thân mật này, bà không có chút ấn tượng nào với người trước mặt này.

Người phụ nữ đó cười: "Tôi là bà chủ Hà Tuệ. Cô có lẽ không có ấn tượng gì. Mười hai năm trước tôi đã thấy cô và cô ấy."

Mười hai năm trước...

Tô Tịnh An nhìn bà chăm chăm.

Hà Tuệ đánh giá bà một lượt, lại vô thức nhìn ra phía cửa.

Động tác này khiến trái tim Tô Tịnh An đau nhói: "Cô ấy không đến."

Bà biết Hà Tuệ đang tìm Cao Tịch Huy.

Hà Tuệ "a" lên một tiếng như cảm khái: "Mấy năm trước năm nào cô ấy cũng đến. Tôi tưởng hai cô ở bên nhau, thật ngại quá..."

Tô Tịnh An nhìn bà: "Cô ấy năm nào cũng đến?"

Hà Tuệ gật đầu; "Không thì làm sao tôi nhớ cô. Tôi không có trí nhớ nhìn cái là nhớ đâu."

Tô Tịnh An cúi đầu trầm lặng một lúc, ngẳng đầu lên thì tròng mắt đã đỏ.

Mặc dù không còn trẻ nhưng vẻ đẹp duyên dáng mỹ nhân vẫn còn. Hà Tuệ ở đây hơn mười năm đã quen nhìn bi hoan ly hợp của biết bao cặp tình nhân. Bà nói rất nhiều, cầm ly trà lên nói với Tô Tịnh An: "Lúc đầu cô ấy hay đến lắm, thậm chí mấy tháng đến một lần, hình như đang chờ đợi gì đó. Nói chuyện với bà ấy, bà ấy cũng không để ý, tính cách tệ quá."

"Sau đó, thời gian cứ tăng dần lên, cảm xúc của cô ấy cũng tốt lên, thỉnh thoảng cũng nói chuyện với tôi."

"Bảy năm cứ thế nối tiếp nhau. Sự thay đổi bảy năm đó vô cùng lớn. Cô ấy hát rất hay, còn có lễ hội mùa xuân một năm lên sân khấu hát nữa."

..........

Hà Tuệ nói nửa ngày, một người phục vụ cũng không cò trẻ bên cạnh bà cứ nhìn Tô Tịnh An, từ phía sau lấy ra một đĩa CD: "Là cái này."

Người ở cửa hàng này hình như đều rất nhiệt tình.

Họ để đĩa vào trong đầu DVD đã lâu rồi ngừng sử dụng.

Mùa xuân năm đó, cả cửa hàng chẳng có mấy người.

Cao Tịch Huy ngồi đó, trên tay cầm một chai rượu, trong ánh mắt toàn là sự u buồn.

Bà ấy hồi trẻ....

Người xung quanh đều đang ăn uống vui vẻ, chỉ có bà một mình uống ly rượu sầu.

Tô Tịnh An nhìn, nước mắt suýt nữa thì trào ra.

Sắc mặt Cao Tịch Huy không tốt, thâm quầng mắt. Bà cứ ngồi bên cạnh như vậy, đến cuối cùng, Hà Tuệ đến dỗ dành bà mới lên sân khấu.

Bà hát bài 《Lá cây》

Giọng Cao Tịch Huy rất hay. Khi còn trẻ vẫn tự nhận mình là một ca sĩ thực lực.

Một tay bà cầm mic, một tay cầm điếu thuốc, giọng điệu chứa đầy sự thê lương bi thảm.

- - Một mình tôi ăn cơm rồi du lịch đi đến khắp mọi nơi đi đi rồi lại dừng

Cũng một mình đọc sách viết thư tự nói với chính mình

Chỉ là trái tim đã bay đến nơi nào thì chính bản thân cũng không biết...

Bài hát đến cuối cùng, Cao Tịch Huy ngẩng đầu nhìn máy quay, khóe mắt toàn là nước.

Ở dưới sân khấu vỗ tay. Cao Tịch Huy quay về, chẳng nói gì, chỉ lại cầm chai rượu lên uống. Đến cảnh máy quay quay được cuối cùng, bà đang dùng tay quẹt lên bàn gì đó.

Mọi người đều nghĩ bà chỉ tùy ý viết lên. Tô Tịnh An chỉ nhìn qua là có thể nhìn ra thứ bà ấy vết là--- hai chữ "An An".

Chiếu xong.

Hà Tuệ và người phục vụ vẫn còn đang cảm khái. Họ mở cửa hàng bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên nhìn lâu như vậy, người còn lại kia tìm đến rồi. Khi đó ví tiền của Cao Tịch Huy toàn đặt ảnh của hai người, số lần đến quá nhiều. Khi thanh toán Hà Tuệ nhìn thấy được liền thuận miệng hỏi một câu: "Người yêu cô sao?"

Lúc đó Cao Tịch Huy không nói gì, cúi đầu cắn môi.

Hà Tuệ vừa quay lưng thì thấy trong mắt Tô Tịnh An toàn là nước. Bà suy nghĩ: "Cô đợi một chút."

Bà đứng dậy đến chỗ quầy hàng, đá người phục vụ đang đang chơi điện thoại ra, tìm kiếm: "Đi đây rồi?"

Khói bụi tung bay.

Tìm đến mười phút, Hà Tuệ lấy từ trong tủ ra một cuốn sổ dày đưa cho Tô Tịnh An.

"Vong Xuyên chúng tôi có quy tắc, thời hạn lưu giữ đồ khách viết ra là một năm. Quyển này của cô ấy vốn bị hủy rồi nhưng cô ấy thâm niên lâu năm rồi, dày thế này nên tôi đặt đó. Tôi thấy cô ấy cũng không đến nữa, nếu cô có thể mở ra thì mang đi đi."

Tô Tịnh An vô thức nhận lấy. Đây là quyển nhật ký có mã khóa kiểu cũ. Bà không do dự, ấn lên ngày sinh của mình 1125 "cạch" một tiếng, cuốn nhật ký được mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.